Trở về thời gian trước khi Dương Dịch Lạc lên sân khấu.
Phó Bác Nhất ngồi bên dưới chăm chú nhìn tờ giấy ghi thời gian biểu diễn, còn một tiết mục nữa sẽ đến lượt Dương Dịch Lạc biểu diễn.
Anh không cố ý đi nghe ngóng Dương Dịch Lạc hát bài gì, bởi vì cô nói sẽ mang đến bất ngờ cho anh, Phó Bác Nhất từ từ chờ mong, từ lúc bắt đầu đã mong ngóng rồi. Thời gian càng đến gần buổi biểu diễn thì anh càng vui mừng.
Giờ đây, cuối cùng anh đã hiểu được cảm nhận của hoàng tử bé rồi!
Thời gian càng đến gần càng vui mừng.
Cô sẽ hát bài gì đây? Khi cô đứng ở trên sân khấu nhất định sẽ vô cùng sáng chói, thu hút ánh nhìn của mọi người nhỉ!
Dù gì vừa nãy khi cô xuất hiện đã cướp mất tâm trí của anh rồi.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, để lộ ra đôi chân thon dài, đứng dưới gốc cây, cười rạng rỡ với anh. Trông cô thật xinh đẹp, thật chói mắt biết mấy. Có một khoảnh khắc Phó Bác Nhất cảm thấy cô còn ấm áp hơn cả mặt trời treo trên bầu trời nữa.
Giống như khi cô xuất hiện thì mắt anh chỉ còn thấy mỗi cô mà thôi.
Anh gõ ngón tay lên tờ giấy, một lần rồi lại một lần lướt qua tên của Dương Dịch Lạc, mỉm cười. Đến cả anh cũng không thể nói rõ vì sao chỉ một câu nói “hát riêng cho anh” của đối phương đã khiến anh vui như vậy.
Trước đây anh không hề phát hiện ra mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389857/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.