Mùa đông ở thành phố Tấn rất lạnh lẽo, vừa ra khỏi cửa ký túc xá đã phải chào đón một luồng khí lạnh. Bàn tay để bên ngoài của Dương Dịch Lạc lại được nhét vào trong túi áo.
Cô có chút hối hận vì không mặc thêm chút quần áo nữa.
Cô rẽ vào một ngã rẽ, phía trước là con đường làm bằng xi măng, Kiều Sâm đang đứng bên cạnh cây long não. Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng nó lại rất xanh tươi.
Người đứng dưới gốc cây mặc áo khoác màu đen, cơ thể thẳng tắp, rất nổi bật!
Có lẽ trong lúc chờ đợi anh ấy cảm thấy buồn chán nên đang hái lá trên cây để đùa nghịch.
Khi Dương Dịch Lạc nhìn qua, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô vậy mà lại là thời gian cuối mùa hạ, Phó Bác Nhất đứng ở đó mỉm cười với cô.
Khoảnh khắc đó cô thực sự có cảm giác như xuyên thời gian và không gian vậy!
Thấy chưa, nhưng vậy thật không công bằng cho Kiều Sâm biết bao nhiêu. Từ đầu đến cuối, trong mắt cô không hề có vị trí dành cho anh ấy!
Không phải vì anh ấy không đủ ưu tú, không đủ tốt. Từ đầu đến cuối, có thể là do cô chưa từng quan sát kỹ đến anh ấy.
Khi cô vừa ra khỏi cửa, Kiều Sâm đã nhìn thấy cô, anh ấy bước nhanh về phía cô, vui vẻ nói: “Em đến rồi à? Đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Dương Dịch Lạc hơi nghiêng người: “Đỡ hơn rồi ạ.”
Kiều Sâm lại nói: “Thật xinh đẹp, một trắng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-em-vua-hay-dung-luc/3389860/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.