Không cần biết Lý Huệ Tử và bác sĩ Đường ra ngoài nói chuyện riêng đã bàn bạc được gì rồi, Ân Viêm chỉ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Sở Nghinh. Còn chưa đợi thêm động tĩnh gì phát sinh thì hắn đã bế Sở Nghinh lên, ôm gọn trong ngực, cất bước chuẩn bị đưa cô lên lầu.
Quả nhiên vẫn không tránh được bị những kẻ xung quanh một hai ngăn cản.
- A Viêm, cháu làm vậy là đang muốn chống lại lệnh của trưởng bối sao? Còn chưa hóa giải được hiểu lầm mà cháu đã muốn đưa người đi rồi?
- Các vị trưởng bối, các vị xem như thế nào chứ, chúng ta cứ tranh cãi qua lại cả nửa ngày trời mà còn chưa nghe anh cả quyết định thế nào nữa.
Cục diện đang lúc hỗn loạn thì Ân Kiến Thành bất ngờ lên tiếng, không cần tốn quá nhiều công sức cũng đã kéo được Ân Kiến Minh vào cuộc.
Mà Ân Kiến Minh từ nãy đến giờ vẫn chỉ yên lặng đứng bên ngoài để quan sát diễn biến từng việc xảy ra, cho dù không có Ân Kiến Thành lôi mình ra thì sớm hay muộn ông cũng phải đưa ra quyết định sau cùng. Bây giờ ông chính là người kế thừa quyền chấp sự ở Ân gia, cho nên quyết định của ông mới là mệnh lệnh mang tính bắt buộc nhất.
Ân Viêm biết cha mình sắp đưa ra quyết định nên ánh mắt mà hắn nhìn ông còn có mấy phần hy vọng, chờ mong. Hy vọng rằng mệnh lệnh của cha mình sẽ không giống đám người ở đây, hy vọng ông cũng sẽ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565292/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.