Chát!
- Bác gái....
Chát!
Chát!
Bị giáng ba cái tát liên tục đến mức chưa kịp hít thở, đầu óc của Tô Phỉ Thúy cũng quay cuồng rồi. Chỉ đến lúc Lý Huệ Tử dừng lại thì cô ta mới có cơ hội để hít thở và đưa tay lên ôm mặt, dùng ánh mắt vừa uất ức vừa thất vọng nhìn chằm chằm vào Lý Huệ Tử đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Bác gái, bác làm gì vậy? Sao bác lại đánh cháu chứ?
Không ngờ câu đầu tiên mà Tô Phỉ Thúy có thể hỏi lại là một câu hỏi ngớ ngẩn lại gây ức chế đến vậy.
- Gây ra chuyện lớn như vậy rồi mà cô còn bày ra được dáng vẻ vô tội thế này nữa à? Đánh cô thế này nên cô oan ức sao? Thứ mặt dày vô sỉ, không biết đường hối cải như cô có bị đánh chết cũng không khiến tôi hả giận. Tôi thực sự hối hận, đã mấy lần cô cố tình gây họa nhưng tôi đều nhắm mắt bỏ qua hết. Nhưng hôm nay cô khiến cả gia đình tôi đi đến thế cục này, tôi không muốn nhân nhượng với cô nữa.
Chỗ dựa duy nhất của Tô Phỉ Thúy ở Ân gia cũng chỉ có mỗi mình Lý Huệ Tử, trước đây cho dù cô ta có bày ra âm mưu gì thì vẫn giữ lại một đường lui để cầu cứu bà. Nhưng hôm nay cô ta lại lớn gan lớn mật làm đến mức như vậy thì chắc chắn là đã tính sẵn cho mình con đường khác rồi. Dù sao suốt mấy năm qua cô ta cũng vì muốn bám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565290/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.