Mấy hôm nay ngày nào trời cũng đặc biệt nóng, ánh nắngchói chang đến nhức mắt, đường sá bị nướng trắng như sa mạc, hoa cỏ cây cốidưới cái nắng gay gắt đều ủ rũ héo hon.
Sau khi tan làm, Bạch Lộ vừa ra khỏi cổng lớn của tòanhà liền bị hơi nóng cuồn cuộn từ chính diện ập tới khiến cả người toát đầy mồhôi. Cô vừa lau mồ hôi như mưa vừa về đến căn hộ, lập tức đi tắm. Tắm xong đilàm bữa tối. Một mình lười nấu cơm, bèn lấy một gói mì udon kiểu Nhật ra nấu.Cho thêm một ít nấm hương, cải thìa và chân giò hun khói, rồi rán một quả trứng,bữa tối coi như xong.
Vừa đặt mì đã nấu xong lên bàn, còn chưa kịp ăn thìcửa phòng chợt có tiếng động, Chương Minh Viễn đã về.
Bạch Lộ hơi bất ngờ: “Sao giờ này anh đã về rồi?”
Từ sau khi chú thím đến lần trước, chứng kiến sự giúpđỡ không ít thì nhiều của Chương Minh Viễn, Bạch Lộ không còn quá mức lạnh lùngvới anh nữa. Cũng không còn kiểu vừa thấy anh về là nhanh chóng chạy về phòngtrốn tránh không chịu ra. Thỉnh thoảng còn chủ động nói chuyện với anh vài câu,tỉ như câu hỏi ngạc nhiên vừa rồi, nói chung, anh không bao giờ về nhà vào giờăn, lâu nay anh luôn ăn cơm bên ngoài.
“Em nấu cái gì ăn vậy? Thơm quá. Mì udon, vừa hay đangđói, tôi ăn nhé.”
Chương Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Bạch Lộ màlần theo mùi thơm đi đến bên bàn, chẳng để ý đông tây gì liền cầm đũa lên gắpmột gắp mì cho vào miệng ăn. Cô không kịp gọi lại, đành trơ mắt nhìn anh ăn mìcủa mình, tức giận ngút trời: “Đây là tôi nấu cho mình ăn nha, anh muốn ăn saokhông tự nấu đi?”
Anh phun cho cô hai chữ cụt ngủn: “Không biết.”
Cô có bực nữa cũng đành chịu, bát mì này đã bị anh ănmất rồi, cô không thể ăn nữa, đành phải hậm hực đi nấu thêm một bát cho mình.
Anh cũng chẳng thèm khách sáo, ăn xong bát này còn nóichưa ăn no, muốn bảo cô đi nấu thêm một phần. Cô giận dỗi nói: “Hết rồi, đây làgói mì cuối cùng, tôi còn phải ăn chứ. Anh chưa ăn no thì tự ra ngoài ăn đi.”
Chiều tối sáu giờ hơn ăn mì xong, sau đó bảy giờ đangngồi trong phòng khách xem phát sóng tin tức thì Chương Minh Viễn đột nhiên cảmthấy khó chịu, vội chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch mọi thứ vừa ăn xong.
Bạch Lộ đang ở trong nhà vệ sinh giặt quần áo ban nãytắm thay ra, thấy anh vọt vào cúi xuống bồn cầu nôn đến mật xanh mật vàng thìsợ nhảy dựng lên, mặc dù cô hoàn toàn không muốn tỏ ra quan tâm với người này,nhưng vẫn vô thức hỏi: “Anh sao vậy?”
“Tôi sao vậy? Tôi còn tính hỏi em đó, em khai thật đi,bát mì ban nãy có phải em hạ độc không? Em định hạ độc giết tôi hử?”
Còn có tâm tư đùa giỡn, xem ra không việc gì. Bạch Lộvừa tức mình vừa buồn cười: “Phải, tôi hạ ngũ độc xuyên tràng tán[5].Chương Minh Viễn, anh không sống qua đêm nay đâu, mau mau viết di thư đi.”
Cứ tưởng Chương Minh Viễn nôn xong sẽ không có gì đángngại nữa, không ngờ sau đó anh vẫn nôn liên tục.
Sau lần nôn thứ ba anh uống nửa cốc nước ấm, nhưngchẳng mấy chốc cũng nôn ra hết, nôn xong anh đi vào phòng ngủ chính không rangoài nữa, trong phòng ngủ chính có một buồng vệ sinh đơn, tiếng nôn mửa củaanh từ bên trong vẫn xuyên qua ván cửa dày phảng phất truyền ra ngoài.
Tuy Bạch Lộ không muốn quan tâm đến anh, nhưng càngnghe càng bất an. Đang yên đang lành sao lại thành ra thế này? Chẳng lẽ bát mìkia có vấn đề? Nhưng bát mì nấu lần thứ hai cũng dùng nguyên liệu y hệt, tạisao cô ăn vào vẫn không sao hết?
Triệu chứng xấu của Chương Minh Viễn duy trì thẳng đếnmười giờ đêm vẫn y nguyên không giảm. Bạch Lộ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cứtiếp tục để mặc anh như vậy cũng không được. Không xảy ra chuyện thì thôi, mộtkhi có chuyện chẳng phải cô sẽ phải chịu trách nhiệm thấy chết mà không cứusao, dù rằng ban đầu khi cô cực kỳ hận anh, chỉ hận anh không mau chóng chếtquách đi, nhưng hiện tại nếu quả thật anh chết trong nhà, cô chỉ sợ không thoátkhỏi liên can. Hơn nữa, việc chú cô đi khám bệnh suy cho cùng cũng là anh giúpđỡ, chỉ với riêng chuyện này thôi cô cũng đã không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thế là cô chạy đến gõ cửa rầm rầm: “Chương Minh Viễnanh không sao chứ?”
“Không sao.”
Mặc dù Chương Minh Viễn đáp không sao, nhưng giọng nóibải hoải yếu ớt, Bạch Lộ chần chừ giây lát, rốt cuộc vẫn quyết định mở cửa đivào xem sao. Anh đang ngồi trên xích đu phía trước cửa sổ sát đất, đầu tựa vàolưng ghế hơi ngước lên, mắt nhắm lại, giống như đang ngủ. Trên đỉnh đầu treomột chiếc đèn tường, ánh đèn dìu dịu vừa vặn hắt lên mặt anh, cả khuôn mặt táinhợt như tờ giấy.
Nhìn sắc mặt anh là biết không có khả năng không saocả, cho nên cô đi tới hỏi lần nữa: “Anh thật sự không sao chứ? Có cần đi bệnhviện khám không?”
Anh hé mở đôi mắt, giọng nói yếu ớt nhưng quật cường:“Không đi, ghét nhất là đến bệnh viện.”
Người đã lớn ngần này rồi mà vẫn còn tâm lực chống cựđi bệnh viện y như con nít, Bạch Lộ thực sự dở khóc dở cười: “Vậy bây giờ anhcảm thấy thế nào? Còn buồn nôn không?”
Lời còn chưa dứt, Chương Minh Viễn đã nhăn mặt chemiệng đứng dậy khỏi xích đu, vọt vào nhà vệ sinh cách đó hai bước, ôm lấy bồncầu nôn liên tục, mọi thứ trong bụng đều đã sớm nôn ra sạch sẽ, hiện giờ khôngcòn gì để nôn nữa, nhưng anh vẫn nôn dữ dội không ngừng. Tình hình này xem rakhông đi bệnh viện mà chờ anh tự khỏe lên cũng khó.
Đợi Chương Minh Viễn nghiêng nghiêng ngả ngả từ nhà vệsinh đi ra xong, Bạch Lộ lại khuyên anh: “Vẫn là nên đến bệnh viện đi, nếu bátmì kia thực sự có vấn đề, chẳng may ngộ độc thức ăn, nhất định phải để bác sĩxử lý.”
Rất có thể anh cảm thấy càng lúc càng khó chịu nênkhông cố chấp nữa: “Tôi đã cho Đại Cường tan làm về nhà rồi, xe đậu ở ga-radưới nhà, em lái xe đưa tôi đi đi.”
Tuy Bạch Lộ đã thi lấy bằng lái, nhưng kỹ thuật lái xecủa cô chỉ thường thường. Bởi sau khi cầm bằng lái trong tay cô gần như khôngsờ vào vô-lăng nữa, bình thường hiếm khi lái, đương nhiên sẽ lái không tốt. Banđầu cô còn định bảo Đại Cường đến làm thêm, nhưng đợi anh ta chạy từ nhà tớiđây cũng mất nửa tiếng, chừng đó thời gian họ đã tới bệnh viện từ lâu rồi.
Mà Chương Minh Viễn không chịu gọi 120 kêu xe cấp cứu,nói chỉ có chút vấn đề đừng làm rộn lên khiến cả khu phố cứ tưởng có bệnh nhânốm thập tử nhất sinh.
Hết cách, Bạch Lộ chỉ có thể tự mình lái xe đưa anh điviện. Tay mơ đi đường, khó tránh khỏi lái xe đặc biệt cẩn thận, tốc độ chạy xekhông nhanh hơn đi bộ là bao. Anh còn lấy tinh thần nói giỡn: “Tôi nghĩ đã biếtcái gì gọi là tốc độ rùa bò. Cũng may tôi không phải bộc phát bệnh tim, nếukhông với tốc độ này của em còn chưa kịp đưa đến bệnh viện đã chết nửa đườngtrước rồi.”
Cô giận không được, tức cũng không xong: “Tôi đã nóikỹ thuật lái xe của mình không tốt, là anh nằng nặc đòi tôi chở đấy chứ.”
Trong lúc nói chuyện phân tâm, suýt chút nữa hôn vàođuôi xe đi trước. Cô vội vàng phanh xe rồi tắt máy, bộ dáng chật vật không chịunổi. Thật vất vả chạy đến bệnh viện, gian nan như thể hoàn thành cuộc trườngchinh hai mươi lăm ngàn dặm.
Bác sĩ trực ban chẩn đoán sơ bộ cũng nghi ngờ là dongộ độc thức ăn nhưng tạm thời không thể chẩn đoán rõ, cần phải nhập viện điềutrị. Vừa nghe phải nằm viện, chân mày Chương Minh Viễn liền nhíu chặt, Bạch Lộcũng không ngờ phải nhập viện, còn tưởng tới bệnh viện tiêm thuốc truyền dịchgì đó cho ngừng nôn là xong.
Vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm túc: “Chắc chắn phải nhậpviện điều trị, chờ vài ngày bệnh tình ổn định thì có thể ra viện. Vả lại ngộđộc thực phẩm trước mắt chỉ mới là chẩn đoán sơ bộ, ngày mai còn phải tiến hànhkiểm tra tổng quát, ở lại bệnh viện càng thuận tiện hơn. Được rồi, để tôi bảo ytá sắp xếp cho hai người một phòng bệnh, tạm thời cứ truyền một bình dịch đã.Nếu không bệnh nhân cứ tiếp tục nôn như vậy mãi cũng không được.”
Quả thực, triệu chứng không khỏe của Chương Minh Viễnhiện tại không chỉ có nôn mửa, anh còn cảm giác hơi sốt cùng choáng váng, mặcdù không bị tiêu chảy nhưng trong ruột cảm thấy rất khó chịu. Bác sĩ khăngkhăng muốn sắp xếp nhập viện điều trị, tuy anh cực kỳ không tình nguyện nhưngkhông thể không nghe theo mệnh lệnh của bác sĩ. Anh biết nếu mình không phốihợp với bác sĩ, kết quả phỏng chừng sẽ phải ở bệnh viện càng lâu hơn.
Chương Minh Viễn phải nhập viện điều trị, Bạch Lộ cảmthấy sự tình nghiêm trọng: “Vậy anh báo cho chị anh qua đi.”
Không ngờ anh lại phủ quyết ngay tắp lự: “Muốn chị ấytới làm gì? Không cần.”
“Anh phải nhập viện đó, còn không chịu cho người nhàbiết sao?”
“Chỉ là ăn uống bậy bạ dẫn đến chút bệnh vặt, mai mốtlại khỏe thôi, cũng không phải bệnh hiểm nghèo gì, đừng hở chút là đi quấy rầyhọ.”
Bản thân Chương Minh Viễn không chịu thông báo, BạchLộ không có số điện thoại cũng chẳng cách nào thông báo thay anh. Anh không cóngười nhà đến chăm sóc, lúc truyền dịch trong phòng bệnh cô đành ngồi một bêntrông coi. Mỗi khi một bình dịch sắp nhỏ hết thì phụ trách ấn chuông thông báoy tá đến thay thuốc.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ trông coi một người đànông bị ốm như thế này, sức khỏe Dương Quang trước nay luôn rất tốt, cô còn chưabao giờ chăm lo cho bạn trai như vậy, không ngờ đêm nay phải thức trông chừngChương Minh Viễn trong bệnh viện. Chăm sóc cho một người khiến cô hận đến nỗichỉ mong anh ta chết quách đi. Đời người phong phú, quả thực khó mà đoán trước.
Có thể trong thuốc nước có tác dụng trấn an giúp ngủ,sau khi truyền dịch không lâu Chương Minh Viễn nhanh chóng ngủ say. Vài bìnhthuốc lớn sau nửa đêm mới truyền xong hết, Bạch Lộ đã buồn ngủ đến mức không mởnổi mắt, cũng không còn sức mà thấp tha thấm thỏm lái xe về, cũng may trongphòng bệnh đơn có một chiếc sô-pha dài, cô mặc kệ tất cả liền để nguyên quần áonằm xuống ngủ.
Khi tia sáng mặt trời chói mắt đánh thức Bạch Lộ từtrong giấc ngủ say thì đã bảy giờ sáng. Vừa mở mắt, cô liền phát hiện người nằmtrên giường bệnh đối diện không thấy đâu. Lật mình trở dậy, một chiếc chăn đơnmàu trắng rơi khỏi người. Sau khi ngủ dậy anh đã lấy chăn đắp cho cô ư? Cầm lấychăn, cô sững sờ trong giây lát.
Chạy ra hành lang bên ngoài tìm một vòng, không tìmthấy Chương Minh Viễn. Nhưng khi trở về phòng bệnh cô phát hiện anh đã quaylại, đang một mình đứng trước cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt có chút hiu quạnh lẫnmuộn phiền. Khói thuốc nhè nhẹ bay ra từ giữa đôi môi anh, tựa như vô vàn sợiphiền muộn vô hình, vô vàn tiếng thở dài câm lặng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn về phía cô,ánh mắt kinh ngạc: “Không phải em đã về rồi sao?”
Anh cứ tưởng ban nãy cô không ở trong phòng là đã vềrồi. Đúng là cô đã định về, tối qua ở đây trông nom cả đêm chỉ vì bất đắc dĩ,không lý do gì hôm nay còn muốn cô trông coi chứ? Cô nghĩ cho dù anh không đồngý báo cho người nhà thì cũng có thể thông báo cho bạn bè đến chăm sóc anh. Đêmhôm khuya khoắt còn gọi bạn đến trông có thể không tiện lắm, nhưng ban ngày đếnchăm một chút chắc cũng không sao. Cho dù bạn bè anh đã số là bạn chơi bạnnhậu, nhưng Âu Vũ Trì tuyệt đối là một người đáng tin.
“Tôi phải đi giờ, hôm nay còn phải đi làm, phải về nhàthay quần áo nữa. Anh tìm bạn nào đó tới trông đi, Âu Vũ Trì chẳng hạn.”
Anh không tiếp lời cô ngay lập tức, sau khi hút mộthơi thuốc dài, mới hờ hững nói: “Biết rồi, em về đi.”
Bụng đã đói, Bạch Lộ định rời bệnh viện rồi đi ănsáng. Bởi vậy mới chợt liên tưởng mà nhớ ra hỏi: “Đúng rồi, anh ăn sáng chưa?Có cần tôi mua gì vào cho anh không?”
Cô nghĩ anh hẳn còn đói bụng hơn cả cô đúng không? Tốiqua trong bụng chẳng còn gì cả, toàn bộ đều nôn sạch. Suy cho cùng cũng là bệnhnhân, cô không nỡ bỏ mặc anh.
Nhưng anh lại lắc đầu: “Không cần, buổi sáng còn phảilàm vài cái kiểm tra, bác sĩ dặn không được ăn gì hết.”
Bạch Lộ lúc này mới nhớ ra, tối qua bác sĩ đã dặn sángnay phải làm kiểm tra tổng thể. Đương chần chừ không biết nên đi hay ở, mộtngười ý tá bưng khay đi vào: “Giường 11, lấy máu làm xét nghiệm.”
Y tá rút đi của Chương Minh Viễn ba ống nghiệm máunhỏ, nói chia ra làm xét nghiệm đường máu mỡ máu gì đó, tóm lại là công dụng đủcả, chốc nữa anh còn phải đi đo điện tâm đồ và siêu âm B.
Cô nghĩ nghĩ: “Hay là tôi gọi điện cho chị Hoắc xinnghỉ, theo anh làm kiểm tra xong rồi hẵng đi nhé.”
Đã giúp thì giúp cho trót, tối qua đã trông nom cả đêmrồi, huống hồ một buổi sáng hôm nay. Cô nghĩ, coi như trả lại ân tình ngày đóanh thu xếp cho chú nhỏ kiểm tra khám bệnh.
2.
Kiểm tra điện tâm đồ của Chương Minh Viễn không pháthiện điều gì bất thường, nhưng sau khi có kết quả siêu âm B bác sĩ cầm xem thậtlâu, vẻ mặt nghiêm trọng nói dường như trong dạ dày có vết mờ, đề nghị chụp CTlần nữa nhằm kiểm tra kỹ lưỡng. Khả năng thông thường khi trong dạ dày có vếtmờ là do có khối u, nếu là khối u thật thì vấn đề không phải nhỏ, xác suất ungthư rất cao.
Bạch Lộ vừa nghe lập tức chấn động trong lòng, quayđầu nhìn Chương Minh Viễn, sắc mặt anh cũng rất khó coi.
Phòng chụp CT buổi sáng đã sắp xếp đầy, chỉ có thể đợiđến buổi chiều lại đến làm kiểm tra. Bạch Lộ theo Chương Minh Viễn về đến phòngbệnh, thấy anh lại lấy một điếu thuốc ra châm lửa, không khỏi lên tiếng nhắcnhở: “Đừng hút, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Bàn tay kẹp thút lá của anh thoáng ngừng lại: “Đây xemnhư em đang quan tâm tôi sao?”
Cô theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng ngẫm lại bệnhtình của anh còn chưa rõ ràng, tâm trạng không tốt, bèn đem lời đã lên tớimiệng nuốt ngược trở xuống.
Không nghe được câu trả lời của cô, anh cũng không nóigì thêm, cứ thế ngồi xuống hút thuốc, hút vô cùng chậm rãi. Bất thình lình thốtra một câu: “Bạch Lộ, nếu tôi thực sự bị ung thư, em sẽ mau chóng có thể đượctự do triệt để, em có vui không?”
Bạch Lộ chấn động toàn thân. Thực sự cầu thị mà nói,trong những ngày tháng ban đầu khi cô hận Chương Minh Viễn nhất, cô từng khôngchỉ một lần nguyền rủa anh chết đi, anh có chết thì cô mới hết căm hết hận. Thếnhưng hiện tại, khi anh có khả năng không sống trên đời được bao lâu nữa, giọngđiệu thê lương hỏi một câu “em có vui không”, cô nhận ra bản thân không tài nàovỗ tay hân hoan như trong tưởng tượng. Làm sao một người có thể vì một ngườikhác sắp phải đối diện với cái chết mà cảm thấy vui vẻ được đây? Như vậy quảthực quá vô nhân tính.
“Anh đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ, kết quả kiểm tra CT cóthể không sao. Phải rồi, anh đói không? Kiểm tra xong cả rồi, tôi đi mua đồ ănsáng cho anh nhé.”
Bạch Lộ viện cớ chạy khỏi phòng, bệnh tình của ChươngMinh Viễn không ngờ lại chuyển biến như thế này, cô nghĩ dù thế nào cũng phảitìm người đến bệnh viện chủ trì đại cục. Nhỡ đâu kết quả CT chiều nay không mấykhả quan, một mình cô chắc chắn không thể nào xử lý cục diện. Hồi tối vội vộivàng vàng đến bệnh viện, di động của Chương Minh Viễn để quên trong phòng ngủkhông mang theo. Lúc này cô định về nhà tìm di động của anh, tra số điện thoạiliên lạc của chị anh, thông báo chị ấy lập tức đến đây. Những lúc như thế này,thân nhân nhất định phải có mặt.
Di động của Chương Minh Viễn có mười mấy cuộc gọi nhỡ,cô bỏ qua hết thảy, chỉ lo tra tìm sổ địa chỉ. Rất thuận lợi tra ra số di độngcủa Chương Minh Dao trong điện thoại, thế nhưng gọi đến không ai bắt máy,chuyển đến máy của thư ký.
Không còn cách nào khác, cô đành tìm số của Âu Vũ Trìmà gọi qua. Cũng may anh ta nhanh chóng nhận điện, do nhìn thấy hiển thị cuộcgọi đến trên màn hình nên vừa mở miệng liền nói: “Minh Viễn, sao mãi không bắtđiện thoại thế hả! Tìm cậu cả đêm qua.”
“Âu Vũ Trì, tôi là Bạch Lộ.”
Anh ta hết sức ngạc nhiên: “Là cô à? Sao di độngChương Minh Viễn lại ở chỗ cô?”
Bạch Lộ giải thích ngọn nguồn sự việc một lượt, vừanghe Chương Minh Viễn lại vào viện, hơn nữa còn tra ra dạ dày có vết mờ, Âu VũTrì lập tức sốt sắng: “Sao không nói sớm, tôi tới bệnh viện liền đây.”
Khi Bạch Lộ mua một phần cháo trắng dưa muối mang vềbệnh viện, Âu Vũ Trì đã ở trong phòng bệnh. Chắc hẳn anh ta đã nói rất nhiềulời an ủi động viên Chương Minh Viễn nên khi đẩy cửa bước vào, vừa lúc nghethấy giọng điệu làm như không việc gì của Chương Minh Viễn: “… Dù sao cái mạngnày cũng được nhặt về, nếu thực sự có gì bất trắc cũng chả sao, cũng đã sốnglâu thêm hai năm rồi.”
“Nói bậy gì thế! Sẽ không có chuyện gì hết. Lần trướcvị đại sư xem tướng mệnh kia đã nói, cậu đại nạn không chết tất sẽ hưởng phúcvề sau.”
Bạch Lộ dừng trước cửa, nhất thời không biết có nênvào làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người không. Nhưng Chương Minh Viễnđã trông thấy cô: “Cuối cùng em cũng về, mua cái gì ăn thế, tôi đói lắm rồi.”
Anh thèm ăn là chuyện tốt, Bạch Lộ còn nhớ hồi nhỏ bànội từng nói, một người sau khi ốm dậy nếu không muốn ăn gì hoặc ăn không vôthì phiền lắm.
Cô bưng cháo trắng dưa muối ra cho anh ăn, mặc dù anhcứ than đói này nọ nhưng lại ăn rất chậm chạp, mày khẽ nhăn lại, dường như việcăn uống khiến anh cảm thấy khó chịu. Kết quả một bát cháo trắng còn chưa ăn hếtnửa đã ọe một tiếng nôn ra, nằm rạp trên mép giường nôn dữ dội.
Âu Vũ Trì hơi hốt hoảng, vừa đưa tay vỗ nhẹ lưng anh,vừa lặp đi lặp lại nói: “Mau gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ.”
Bạch Lộ lập tức ấn chuông gọi bác sĩ. Sau khi bác sĩtới kiểm tra xong bèn dặn bệnh nhân tạm ngừng ăn uống, còn đặc biệt dặn dò khitruyền dịch vào tĩnh mạch phải cho nhỏ chậm đi một chút. Lúc thuốc từng giọttừng giọt được truyền vào thân thể Chương Minh Viễn, đôi mày nhíu chặt của anhhơi giãn ra, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ.
Bạch Lộ cảm thấy ở đây không còn việc cho mình, đã cóÂu Vũ Trì cô cũng không phải trông chừng nữa. Đang định bày tỏ ý định ra về, diđộng của Âu Vũ Trì đột nhiên đổ chuông, tiếng kêu đặc biệt đinh tai trong phòngbệnh yên tĩnh, anh ta nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài nghe điệnthoại.
Nhẹ tay nhẹ chân thu dọn hộp đựng cháo trắng dưa muối,Bạch Lộ định đem ra ngoài vất, nhân tiện rời đi luôn. Khi cô ra khỏi phòngbệnh, vừa lúc Âu Vũ Trì nghe điện thoại xong đang chuẩn bị về phòng. Nhìn dángvẻ muốn ra về của cô, anh ta lập tức ngăn lại: “Cô không thể đi được, cô đi rồimình tôi làm gì giờ?”
“Anh tìm chị anh ấy tới đi! Tôi với anh đều là ngườingoài, lúc này vẫn nên thông báo cho người nhà anh ấy đến thì tốt hơn.”
“Chị Dao không ở Bắc Kinh, giờ chỉ đang ở Trùng Khánhkhảo sát học tập, ngày mai còn phải xuống dưới thôn hay huyện gì gì đó, ướcchừng đợi chị ấy về tới chắc ít nhất cũng phải đến chập tối. Tôi đã làm việcvới bệnh viện rồi, thông báo với trưởng phòng chụp CT chiều nay đến làm việctrước giờ, khẩn trương sắp xếp cho Minh Viễn làm kiểm tra. Nếu không phải thấptha thấp thỏm thế này thì cũng càng giày vò hơn, chi bằng biết kết quả sớm mộtchút. Ngộ nhỡ kết quả không tốt, cô phải nghĩ cách giúp tôi tạm thời giấu cậuấy trước. Tôi với nó thân nhau quá rồi, nói dối một cái liền bị nó nhìn thấu hết.”
“Làm sao tôi giúp anh giấu anh ấy đây? Chưa chắc tôinói gì ảnh đã tin đó. Hay là anh báo cho ba mẹ anh ấy tới đi.”
“Không được, trước khi có chẩn đoán chính xác khôngthể kinh động lão già nhà cậu ta, tuổi cao không chịu được hù dọa đâu. Huống hồlúc này ông già nó đáng đi công cán ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửagần, ngược lại còn làm ông ấy lo lắng, chi bằng đừng cho biết thì hơn.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, tóm lại bây giờ cô không thểđi. Đợi kết quả chụp CT nếu không có gì thì cô hẵng về, tôi tuyệt đối sẽ khôngngăn cản cô nữa.”
Ngừng một lúc, Âu Vũ Trì lại nói: “Tôi biết lâu naytrong lòng cô vẫn luôn có khúc mắc với Minh Viễn, có lẽ nói trắng ra là thùhận, nhưng có những chuyện tôi nghĩ cô nhất định đã hiểu lầm nó. Tỉ như cô chorằng cậu ta sau lưng cô đi mách lẻo với người khác chuyện năm năm trước của cô,không biết làm quân tử giữ mồm giữ miệng. Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói,ngoại trừ tôi, cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với ai khác. Cho dù tôibiết, cũng là bởi hôm đó tôi cũng có mặt. Cho nên nó mới không cách nào giấutôi.”
Bạch Lộ nghe mà giật mình: “Gì cơ, hôm đó anh cũng ởkhách sạn Hilton?”
“Ừ, ngày đó Minh Viễn không mang nhiều tiền mặt đếnvậy nên đi ra ngoài rút tiền một lát, đúng lúc gặp được tôi ngoài cửa, khi ấynó mượn tôi một vạn tệ, còn không chịu nói cho tôi biết để làm gì. Tôi liền tòmò chú ý hành tung của nó, phát hiện ra nó ngồi cùng cô, lúc đó tôi còn gọiđiện tới chọc ghẹo nó vài câu.”
Bạch Lộ còn nhớ rõ hôm ấy sau khi Chương Minh Viễn đưacô một vạn tệ, quả thực có nhận một cuộc điện thoại. Lời Âu Vũ Trì xem ra đángtin, không phải bịa đặt vô căn cứ, hóa ra anh ta là kẻ biết cặn kẽ sự tình từsớm.
“Chuyện lần đó về sau tôi cứ trêu chọc cậu ta mãi, nóinó nhất định đã gặp phải đồ lừa đảo. Nhưng rốt cuộc nó vẫn luôn khăng khăng nóicô không thể là đồ lừa đảo được, nói bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô khôngphải là giả vờ. Còn bảo nếu lừa đảo mà có kỹ thuật diễn tốt đến thế thì diễnviên đạt giải Oscar có thể về vườn cả rồi.”
“Thực ra,” Âu Vũ Trì đang nói lại ngập ngừng giây lát,“tôi không biết bây giờ kể chuyện này cô có tin hay không, có điều tôi vẫn muốnnói ra, tin hay không tùy cô. Thực ra ở phương diện nữ sắc Minh Viễn hoàn toànkhông mê muội quá mức, cậu ấy trước nay chưa bao giờ để ý tới mấy cô nàngchuyên kiếm ăn ở khách sạn cao cấp, cô là cô gái đầu tiên khiến nó phá lệ. Bởivì nó cảm thấy cô không phải loại người này, lâm vào cảnh đó hẳn là có nỗi khổ.Cậu ấy dẫn cô đi thuê phòng cũng không nghĩ phải cùng cô làm gì, thực ra nócàng hứng thú muốn biết tại sao cô lại phải đi vào con đường kia hơn. Cho nênnó mới dứt khoát đưa tiền cho cô trước. Tất nhiên, hiện tại tôi đi nói nhữngđiều này cô hoàn toàn có thể không tin, dù sao đêm đó cô cũng chạy mất, cậu ấycó thể làm gì hay không làm gì đều đã không có cách nào chứng minh được.”
Bạch Lộ lặng im hồi lâu, mặc dù cô hoàn toàn khôngmuốn tin lời Âu Vũ Trì, nhưng những lời này giống như một ngọn đèn tỏ treo cao,chiếu sáng bản chất sự thật, khiến cô không thể lừa mình dối người. Thực rangày đó Thiệu Dung cũng từng nói: “Chị đoán tên kia có thể không phải là mộttay sành sõi quen mùi trăng hoa. Hoặc giả cũng giống như em, hắn ta cũng là lầnđầu tiên bỏ tiền mua phụ nữ, nên mới không có kinh nghiệm. Thế mới đồng ý trảtiền trước cho em, còn sơ ý mà cho em cơ hội chạy thoát.”
Bây giờ quay đầu nghĩ lại, Chương Minh Viễn hôm đó quảthật không có kinh nghiệm, thuê phòng xong cũng không vội vã hoàn thành chuyệntốt. Thay vào đấy lại gọi hai phần món ăn thong thả ăn cùng cô, còn hỏi đônghỏi tây, chẳng giống khách làng chơi với kỹ nữ, ngược lại giống như hai ngườibạn mới quen đang chuyện trò cùng nhau. Nếu không như vậy, căn bản cô sẽ khôngcó cơ hội trốn mất. Ở phương diện nữ sắc Chương Minh Viễn hoàn toàn không mêmuội quá mức, điểm này tất nhiên cô cũng thừa nhận, cô từ lâu đã cảm thấy maymắn rằng anh không phải đồ quỷ háo sắc. Một người đàn ông hoàn hoàn không thíchchuyện trăng hoa lại có thể bỏ tiền mua cô, nguyên nhân không phải vì anh ta cóhứng thú với cô, mà do cô ngày đó khiến anh ta cảm thấy đặc biệt hiếu kỳ ư?
“Được rồi, tôi đã nói xong rồi, tin hay không tin côtự xem xét nhé. Bạch Lộ, tôi nghĩ chắc cô không phải là một người ngốc nghếch.”
Bạch Lộ cúi đầu không nói. Trầm mặc hồi lâu sau, bướcchân thay đổi phương hướng, nhẹ nhàng đi về phía phòng bệnh. Âu Vũ Trì theo saucô, vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
3.
Một rưỡi chiều, bác sĩ trưởng khoa phóng xạ có uy tínnhất bệnh viện đích thân kiểm tra chẩn đoán, kết quả CT cuối cùng đã loại bỏ sựtồn tại của vết mờ trong dạ dày.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Bạch Lộ như trút được gánhnặng, Âu Vũ Trì thì càng hớn hở ra mặt, vừa vỗ bả vai Chương Minh Viễn vừa cườisảng khoái: “Đã sớm nói cậu sẽ không sao mà, tại vạ này của cậu chí ít cũngphải quên đi cả ngàn năm nữa.”
Tâm trạng vừa thả lỏng, sắc mặt Chương Minh Viễn tốthơn nhiều, tiếng nói cũng theo đó mà thoải mái hơn: “Xem ra tớ tạm thời còn lâumới chết nhỉ.”
“Đã bảo cậu đại nạn không chết tất sẽ hưởng phúc vềsau mà.”
Loại trừ khả năng chuyển biến bệnh hữu cơ, vậy chỉ cònmột khả năng là ăn phải đồ xấu, chắc là đồ ăn không sạch sẽ gây khó chịu trongdạ dày. Xét thấy Chương Minh Viễn vẫn còn tình trạng nôn thốc nôn tháo, bác sĩbảo tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, đợi hoàn toàn không sao nữa hẵngxuất viện.
Chương Minh Viễn vừa nghe liền nhăn mặt, Âu Vũ Trì vộitrưng ra khuôn mặt cười mà khuyên nhủ: “Phải nghe lời bác sĩ, cậu nghĩ coi trưanay cậu nôn thành cái dạng gì hở. Không biết còn tưởng cậu có tin vui à.”
Câu này chọc anh phì cười: “Phắn giùm đi.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ nhìn thấy vẻ cười này củaChương Minh Viễn, không phải điệu cười như có như không thường ngày, mà là nụcười tự nhiên thoải mái không nhịn được mà cất lên. Đôi môi tuyệt đẹp vừa đầyđặn vừa có độ cong, cười lên trông thật đẹp mắt. Cô bất giác nhìn anh lâu mộtchút, đúng lúc ánh mắt anh cũng hướng về phía cô. Mắt và mắt nhìn nhau, cô bỗngcúi đầu nhanh chóng tránh đi.
Chương Minh Viễn ở trong bệnh viện hai ngày, cảm thấykhỏe một chút liền nhất quyết không chịu ở thêm, buổi sáng tiêm thuốc xong liềnvề nhà. Anh nói thà đi đi về về phiền phức một tí, cũng còn hơn ở trong bệnhviện ngửi mùi thuốc sát trùng.
Lại nhắc tới bụng dạ anh lúc này khó chịu nhưng lạikhỏe lên rất chậm, tiêm thuốc mất mấy ngày mới cơ bản khống chế được nôn mửa.Bạch Lộ lén hỏi bác sĩ tại sao lại như vậy, bác sĩ nói bệnh nhân trước đây cótiền sử phẫu thuật lớn do tai nạn xe, trong lần phẫu thuật đó lá lách bị cắthết, tạo nên ảnh hưởng tiêu cực nhất định tới hệ thống miễn dịch của cơ thể, chonên mới không hồi phục nhanh như người bình thường.
Bạch Lộ đã nhiều lần nghe Âu Vũ Trì nói Chương MinhViễn từng bị tai nạn xe cộ, có điều tình hình cụ thể thì không rõ lắm. Hóa ralúc bị tai nạn cơ thể anh đã bị trọng thương đến vậy, lá lách cắt hết, cô nghemà thoáng run người.
Bởi vì ăn uống gặp vấn đề nên trong những ngày ChươngMinh Viễn nằm nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, Bạch Lộ làm gì đó cho anh ăn đều hếtsức cẩn thận dè chừng. Đến giờ cô vẫn không biết bát mì hôm ấy rốt cuộc có vấnđề ở đâu mà lại hành hạ anh ra nông nỗi này. Bát thứ hai làm với nguyên liệutương tự cô ăn vào không sao nha! Nấm hương, cải thìa, chân giò hun khói, trứnggà, rốt cuộc là cái nào không ổn? Đã không biết nguyên nhân rõ ràng tường tậnthì thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chừa lại một thứ, toàn bộ những đồ còn thừatrong tủ lạnh cô đều lấy ra vất hết. Hôm Chương Minh Viễn xuất viện Chương MinhDao cũng về đến Bắc Kinh, từ sân bay chạy thẳng về đây, định thuyết phục emtrai theo mình về nhà dưỡng bệnh một thời gian, thế nhưng anh nhất quyết khôngđồng ý, “Em chỉ là không cẩn thận ăn nhầm đồ bậy bạ, bây giờ không sao nữa rồi,không cần chuyện bé xé ra to.”
Chương Minh Dao đành nhượng bộ: “Vậy chị bảo dì Tôntới chăm sóc em vài ngày được không?”
Anh vẫn phủ quyết thẳng thừng: “Không cần, chị à, chịđi lo chuyện của mình đi, em đây không cần chị bận tâm đâu.”
Cái này không chịu, cái kia cũng không ưng. ChươngMinh Dao nản chí ra khỏi phòng ngủ vào bếp tìm Bạch Lộ, cô vừa bật lửa nhỏ hầmgà vừa đang rửa rau cải. Mái tóc dài vấn sơ thành búi lỏng lẻo rơi xuống saugáy, trên eo buộc một chiếc tạp dề nền trắng in hoa xanh, trông như một bà nộitrợ trẻ hiền hậu đang loay hoay bận rộn.
Mấy ngày nay Bạch Lộ vô cùng tận tâm tận lực chăm sócChương Minh Viễn, lời nói của Âu Vũ Trì ở bệnh viện hôm đó đã khiến cô xúc độngmạnh, cô không thể không thừa nhận bản thân có lẽ đã hiểu lầm Chương Minh Viễn.
Nghiêm túc nghĩ lại, ban đầu khi Thượng Vân tìm cô tớiđối mặt chất vấn cũng chưa từng đề cập đến chuyện năm năm trước, từng câu từngchữ đều nói cô ở công ty có quan hệ không trong sáng với cấp trên. Ngày đó côcũng bị chọc giận đến mức hồ đồ, thêm vào đó ở quán bar uống hết một ly rượumạnh càng không thể có lý trí phân tích toàn bộ sự tình, không phân biệt trắngđen mà chạy tới tát anh một bạt tai, cái tát kia là cô đã đánh nhầm anh, làm côcảm thấy hổ thẹn lẫn áy náy.
Do tâm lý xấu hổ áy náy này nên Bạch Lộ hết sức cẩnthận chăm sóc Chương Minh Viễn đang dưỡng bệnh tại nhà. Vì thế cô lại xin nghỉtiếp vài hôm không đi làm, Hoắc Mân tự nhiên liền phê chuẩn không chút do dự:“Cố vấn Chương bị ốm, vậy em chăm sóc anh ta cho tốt nhé. Khi nào anh ta khỏelại em hẵng đi làm, chuyện công ty không cần bận tâm.”
Thấy Chương Minh Dao đi vào bếp Bạch Lộ đại khái cũngđoán được chị muốn nói gì. Quả nhiên, chị vừa mở miệng liền nói: “Rốt cuộc MinhViễn vẫn mang cô quay về.”
Bạch Lộ thở dài: “Đúng vậy, nhưng đây không phải tráchnhiệm của em. Chị Chương, em hi vọng chị có thể hiểu rõ, em không phải hồ lytinh tu luyện ngàn năm, em không có pháp thuật đạo hạnh mê hoặc đàn ông. Vả lạihiện tại cũng không phải em muốn quấn lấy em trai chị, mà là… Em rất khó giảithích tường tận mọi chuyện cho chị hiểu, có lẽ chị đi hỏi anh ấy thì hơn.”
“Tôi đã sớm hỏi rồi, nó không chịu nói, bảo tôi đừngcó xía vào chuyện của nó, còn nói nó không phải con nít, có làm gì cũng tự biếtchừng mực.” Chị vừa nói vừa lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Thế nhưng đây liệu cógiống chuyện người biết chừng mực làm ra không? Nó đã có vợ chưa cưới, ngày kếthôn đã định vào tháng mười năm sau, bây giờ lại dẫn một đứa con gái về nhà làmkim ốc tàng kiều.”
Nghe ra Chương Minh Dao quả thực muốn giải quyết vấnđề “kim ốc tàng kiều” của em trai, thế nhưng sự can thiệp của chị hiển nhiênkhông thành công. Xem ra Chương Minh Viễn làm gì đều không dễ bị người bên cạnhảnh hưởng. Một khi đã quyết chủ ý thì mặc người ta có khuyên nhủ thế nào cũngcoi như gió thoảng bên tai.
Bạch Lộ ngược lại trấn an Chương Minh Dao: “Chị yêntâm đi, em với ảnh không phải quan hệ tình nhân như mọi người tưởng tượng đâu,sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến tình cảm giữa anh ấy và vợ chưa cưới.Qua vài tháng nữa không chừng ảnh sẽ đuổi em đi đó.”
Chương Minh Dao nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Hi vọng làthế.”
Sau khi Chương Minh Viễn gần như khỏi hẳn, Bạch Lộtính quay lại công ty đi làm. Không ngờ anh lại nói với cô: “Xem mấy ngày nayem chăm sóc tôi như vậy, tôi cũng nên chăm sóc lại em một chút. Sau này đừngđến Thiên Đô Quốc Tế đi làm nữa, tôi sẽ thu xếp cho em một công việc khác tốthơn.”
Thứ nhất Bạch Lộ không muốn nhận ân tình của anh, thứhai cũng không muốn đổi công việc, bèn từ chối không hề nghĩ ngợi: “Tôi ở ThiênĐô Quốc Tế làm việc rất tốt, chị Hoắc và tổng giám đốc Vương cũng đối xử vớitôi tốt lắm. Làm mới không bằng làm quen, đang yên đang lành mắc gì phảichuyển? Không cần đâu.”
Chương Minh Viễn thở dài: “Đừng ngây thơ quá, họ đốitốt với em, đem em bán đi mà em còn giúp họ đếm tiền.”
Lời này Bạch Lộ không hiểu lắm: “Anh nói vậy là có ýgì? Có thể nói rõ hơn chút không.”
Anh vừa nhìn cô vừa lắc đầu: “Tại sao mẹ của DươngQuang lại biết chuyện của em ở công ty, em thực sự cho rằng chẳng qua chỉ làmấy lời ngồi lê đôi mách tình cờ nghe được ư? Tôi nghĩ trên thế giới này khôngcó chuyện trùng hợp đến vậy đâu.”
Giật mình giây lát, Bạch Lộ cuối cùng cũng hiểu rahỏi: “Ý anh là, có người cố ý nói cho bà ấy biết, là chị Hoắc và tổng giám đốcVương sao?”
“Tôi không thể khẳng định như thế, vì tôi không cóchứng cứ. Nhưng có một điều tôi có thể khẳng định là, Vương Hải Đằng sớm đãnhìn ra tôi đặc biệt chú ý đến em, ông ta lý giải sự chú ý này thành ra tôi cóhứng thú với em. Cho nên vị trí của em ở công ty mới nhanh chóng bị điều chỉnh.Bởi vì ông ta lợi dụng việc này để mang em đến cạnh tôi, em chính là con bài mỹnhân kế mà ông ta dùng để lôi kéo tôi. Nếu bọn họ đã muốn lợi dụng triệt để conbài em đây, vậy thì quan hệ giữa em và bạn trai chính là một trở ngại. Em hiểurõ chưa?”
Bạch Lộ hoàn toàn ngây ngẩn, cứ đứng ngơ ngác một chỗ,nhưng trong đầu lại giống như có thiên quân vạn mã đang chạy rầm rập. Rất nhiềuchi tiết nhỏ bị bỏ qua được hồi tưởng lại từng cái một.
Lần đó Chương Minh Viễn phá lệ buổi sáng đến công tymột chuyến tán gẫu với cô cả buổi, tổng giám đốc Vương biết được đã đặc biệtgọi cô đến hỏi han, sau đó Hoắc Mân liền thông báo với cô sau này khi cố vấnChương đến công ty vào buổi tối đều do cô tăng ca tiếp đãi, cũng kiêm nhiệmluôn chức trợ lý của anh ta.
Rồi lần tin tức Chương Minh Viễn bị tai nạn xe vừatruyền đến công ty, tổng giám đốc Vương liền gọi cô cùng đến bệnh viện thămhỏi, sau khi đi hụt còn bảo cô một mình cùng Âu Vũ Trì tới tận nhà viếng thăm.Cô thăm viếng qua loa xong đi về thì bị Hoắc Mân phê bình, khăng khăng yêu cầucô phải quay lại đưa cơm cho anh ta.
Ngày đó vì chuyện của Dương Quang cô cùng đường đếnnhờ Vương Hải Đằng giúp đỡ, ông ta lại thoái thác nói không có khả năng đó, còn“chỉ điểm sai đường” bảo cô ngược lại đi nhờ Chương Minh Viễn.
Quan trọng nhất là, cô đột nhiên nhớ đến một ngàytrước khi cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn, cô ngượng ngùng trong hạnh phúcbáo Hoắc Mân xin nghỉ, khi ấy Hoắc Mân ngẩn người giây lát, lời chúc mừng sauđó bây giờ ngẫm lại thật đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo – cô bỗng hiểu ra,cớ sao ngay trước khi cô và Dương Quang định tự ý kết hôn Thượng Vân lại đột nhiênbiết được kế hoạch của họ.
Đúng như lời Chương Minh Viễn, trên thế giới này khôngcó chuyện trùng hợp đến vậy, nhất định là Hoắc Mân thông qua cách nào đó đã đimật báo với Thượng Vân. Lúc đó cô chỉ nói cho mình Hoắc Mân biết chuyện này,tin tức chỉ có khả năng từ chỗ chị ta tiết lộ ra.
Một luồng hơi lạnh từng chút từng chút toát ra từngười Bạch Lộ. Thoạt đầu là mồ hôi lạnh, dần dà, dường như ngưng tụ thành từnghạt băng rồi thấm ngược trở lại vào cơ thể. Cô không cầm được mà toàn thân khẽrun lên, lạnh lẽo, thời tiết tháng tám giữa hè nhưng cô lại cảm thấy lạnh cóngtừ đáy lòng.
Cô đã quá ngây thơ, quá ấu trĩ. Cứ ngỡ Vương Hải Đằngvà Hoắc Mân tốt với mình, hóa ra bọn họ chẳng qua là đang lợi dụng cô. Còn côvốn dĩ có thể ôm lấy hạnh phúc, nhưng chỉ vì giá trị có thể lợi dụng của mìnhmà bị bọn họ không mảy may quan tâm phá hủy mất. Nếu hôm đó cô không đem chuyệnmuốn cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn nói cho Hoắc Mân biết, bây giờ haingười hẳn là đã thuận lợi kết thành một đôi vợ chồng hợp pháp, Thượng Vân cótức có giận cỡ nào cũng bó tay. Thế nhưng, giờ đây hết thảy đều đã thay đổi,cái cô đã đánh mất cũng không bao giờ có thể lấy lại được nữa.
Đứng thẫn thờ hồi lâu, Bạch Lộ đột nhiên quay đầuhướng ra ngoài: “Không được, tôi phải đi tìm họ hỏi cho rõ.”
Không hỏi cho ra ngô ra khoai, cô có chết cũng khôngcam lòng. Dù có chết, cô cũng muốn chết một cách minh bạch rõ ràng.
“Này, Bạch Lộ…”
Lời của Chương Minh Viễn còn chưa ra khỏi miệng, bóngdáng mảnh mai thoắt cái đã biến mất khỏi cửa ra vào. Anh không ngờ phản ứng củacô lại kịch liệt đến vậy, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy có thể hiểu được. Cô gáinhư Bạch Lộ, có thể là giọt sương mong manh, cũng có thể là mưa đá cứng rắn,anh đã sớm được lĩnh giáo từ lâu rồi.
4.
Khi Bạch Lộ đến văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô QuốcTế, Hoắc Mân đang ở gian ngoài gọi điện thoại, trông thấy cô liền nhanh chóngcúp máy, khẽ mỉm cười chào cô: “Bạch Lộ, sao lại đến giờ này? Sức khỏe cố vấnChương hồi phục thế nào rồi?”
Cô đanh mặt không trả lời vào câu hỏi: “Chị Hoắc, tôicó chuyện này muốn hỏi chị.”
“Có chuyện gì?”
“Tháng năm năm nay, chuyện tôi định cùng bạn traiDương Quang đi đăng ký kết hôn, có phải chị lén nói cho mẹ anh ấy biết không?”
Cô vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào biểu hiện trên khuônmặt Hoắc Mân. Câu hỏi đường đột của cô khiến vẻ mặt Hoắc Mân bỗng sựng lại,cười gượng vài tiếng: “Sao em lại hỏi vậy chứ, chị không biết mẹ của bạn traiem mà. Em nghe ai nói thế, hoàn toàn không liên quan đến chị đâu.”
Cô nhất quyết không chịu buông tha: “Chị Hoắc, chị dámthề là không liên quan đến mình không?”
Hoắc Mân khôi phục trấn định, sắc mặt không đổi: “Chịthề không liên quan gì đến chị, chị căn bản không hiểu em đang nói gì.”
Cô lại ép sát một bước: “Vậy chị có dám thề trên danhnghĩa con chị rằng chuyện đó không liên quan đến chị không?”
Cô biết Hoắc Mân rất thương con, nếu thực sự làm việcthất đức tất sẽ bị báo ứng, căn cứ vào tâm lý tin có là có tin không là không,người làm mẹ đều sẽ không hy vọng báo ứng rơi vào con cái mình.
Quả nhiên sắc mặt Hoắc Mân chợt biến đổi: “Liên quangì đến con chị chứ, tại sao phải lôi nó vào chuyện này.”
“Theo tôi thấy, chị không dám, bởi vì chị đã làm điềutrái với lương tâm, nên mới không dám, chị sợ sẽ bị quả báo lên con mình.”
Sắc mặt Hoắc Mân vô cùng xấu, chị ta không tài nàotiếp tục giữ bình tĩnh được nữa, bèn hổn hển nói: “Bạch Lộ, tôi là cấp trên củacô, cô dựa vào đâu mà nói với tôi bằng cái giọng đó. Đừng có tự dát vàng lênmặt, tưởng có Chương Minh Viễn chống lưng thì có thể ra oai, cô chỉ là một conong mật nhỏ nhoi bám lấy anh ta chứ chẳng phải bà Chương to tát gì, một ngàynào đó bị anh ta vứt bỏ thì cô đừng hòng vênh váo được nữa.”
Giọng nói Bạch Lộ ngập tràn đau đớn: “Tôi bám lấy anhta – tôi căn bản không muốn bám lấy anh ta, là các người vắt óc tìm kế đẩy tôivề phía anh ta.”
Nước mắt tuôn rơi lã chã, cô nghẹn ngào đến mức gầnnhư nói không thành tiếng: “Các người thật quá đáng! Sao các người có thể làmvậy? Hoắc Mân, tôi vẫn luôn hết sức tôn kính, hết sức tin tưởng người cấp trênlà chị, chuyện riêng của tôi đều không giấu chị. Chị biết tôi đã có bạn trai,chúng tôi yêu nhau, chúng tôi cũng đã lên kế hoạch kết hôn. Tại sao chị lạimuốn phá ngang? Liệu chị có biết hạnh phúc của tôi cứ thế đã bị chị hủy đikhông hả!”
Trong mắt Hoắc Mân lóe lên một tia hổ thẹn, không còngì để nói. Bạch Lộ rưng rưng nhìn trừng trừng chị ta, ánh mắt tựa như một khốibăng vỡ, sắc bén và lạnh giá. Bây giờ nếu trong tay cô có cây thương thì sẽkhông hề do dự mà đâm chị ta một nhát. Hạnh phúc từng dễ dàng nắm trong tay,chỉ vì tin sai người mà mất đi trong đau đớn tan nát cõi lòng. Cô hận chị ta,càng hận bản thân hơn, hận chính mình đã quá ngu dại quá ngây thơ.
Sau khi rời khỏi Thiên Đô Quốc Tế, Bạch Lộ lau khônước mắt vẫy tay bắt một chiếc taxi. Lúc lái xe hỏi cô muốn đi đâu, cô chần chừmột lúc, cuối cùng báo địa chỉ nhà Dương Quang. Việc đã đến nước này, cô biếtmình không nên đi tìm Dương Quang nữa, nhưng cô không nhịn được vẫn muốn đi,muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh – rất nhiều rất nhiều lời nói chất chứatrong lòng muốn được dốc hết với anh.
Thế nhưng khi thực sự đứng dười lầu nhà Dương Quang,Bạch Lộ lại không có dũng khí đi lên gõ cửa. Trời dần về chiều hôm, bầu trờimàu tím nhạt có cả bóng nắng lẫn vệt ánh trăng quanh quẩn cùng nhau, cô cũngquanh đi quẩn lại bên dưới nhà. Có nên đi lên tìm anh không? Hay là lẳng lặngra về? Đương không biết nên đi đi về đâu, cô bỗng bắt gặp Dương Quang.
Dương Quang không đi một mình, bên cạnh anh còn có mộtNinh Manh đi theo như hình với bóng. Hai người tay trong tay thân mật đi bênnhau, vừa nhìn là biết quan hệ yêu đương. Anh gầy đi rất nhiều, con người cũngkhông còn thần thái phấn chấn như trước đây nữa, vẻ mặt có phần ngơ ngẩn vànặng nề. Khi trông thấy cô, anh thoáng chấn động, ánh mắt vô cùng phức tạp đaukhổ.
Cô rưng rưng nhìn anh, trái tim đau đớn cực độ, khôngchỉ vì nhìn thấy bộ dáng thân mật tay trong tay của anh và Ninh Manh, mà càngvì Dương Quang so với trước đây dường như đã biến thành hai người. Anh từng làmột chàng trai sáng láng nhiệt tình như ánh mặt trời, nhưng giờ đây lại tối tămảm đạm như bầu trời mù mịt ngày đông.
Đôi bên nhìn nhau, nhưng không có gì để nói. Thực ratrong lòng cô chất chứa rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cùng anh, muốn kể anhhay. Thế nhưng khi đôi môi run run hé mở, chúng lại nặng trĩu như nham thạchđến nỗi không cách nào thốt ra khỏi miệng.
Mà Dương Quang cũng chẳng nói với cô lấy một chữ. Chấnđộng qua đi, đứng ngây trong giây lát, anh lại cúi đầu, hờ hững thản nhiên điqua như thể không nhìn thấy cô.
Ngược lại Ninh Manh dừng chân đến nói với cô mộttràng, giọng điệu đầy chỉ trích: “Chị còn đến tìm Dương Quang làm gì? Chị xemchị đã hại anh ấy ra nông nỗi nào. Chị có biết những ngày này anh ấy sống đaukhổ biết bao nhiêu không? Sau khi ra khỏi cái nơi trại tạm giam đó, cả một thờigian thật dài ngày nào ảnh cũng mơ thấy ác mộng. Tôi theo anh ấy đi ra ngoàigiải khuây cả tháng trời mới khá lên một chút, chị lại chạy tới đây quấy nhiễuảnh. Tôi cầu xin chị đừng có xuất hiện trước mặt ảnh nữa, hai người đã kết thúcrồi, hoàn toàn kết thúc rồi. Chị buông tha cho anh ấy sống một cuộc sống yênbình có được không?”
Kết thúc rồi, hoàn toàn kết thúc rồi – Bạch Lộ sao lạikhông hiểu điều này chứ, nước mắt trong phút chốc như mưa rơi vần vũ. Bây giờcó đem mọi hiểu lầm ra giải thích lẫn làm sáng tỏ, cô và Dương Quang cũng khôngthể quay về như trước được nữa. Đã không quay về được nữa, Dương Quang cũngkhông phải Dương Quang thuở ban đầu, cô cũng không còn là cô thuở ban đầu. Côcó đi tìm anh khóc lóc kể lể chỉ càng làm tăng thêm nỗi thống khổ của cả hai:hóa ra tất cả mọi thứ đều không phải sai lầm của anh và em, mà do bàn tay xoayvần của số phận nhẫn tâm đùa bỡn chúng ta.
Có duyên yêu nhau, nhưng không có phận bên nhau, đâychính là kết cục thê lương cuối cùng cho mối tình giữa cô và Dương Quang. Bấtkể cô cam hay không cam tâm, bàn tay số phận đã tuyệt tình vẽ nên một dấu chấmtròn cho họ.
Sau khi kéo lê đôi chân nặng trĩu rời khỏi khu chungcư nhà Dương Quang, Bạch Lộ mắt còn đọng nước một mình bước đi trên đường trongmịt mờ vô định. Cô không biết bản thân còn có nơi nào để đi, thế gian tuy lớn,nhưng không hề có lấy một nơi trú ẩn thuộc về cô, để cho cô trong những lúcbuồn đau trơ trọi có thể trốn vào thỏa sức khóc lóc. Nếu cô vẫn còn cha mẹ, nỗiđau thất tình có lẽ sẽ được xoa dịu trong sự an ủi của tình thân. Thế nhưng côchỉ có một mình, mọi đau khổ cùng mất mát, cô chỉ có thể tự thân gánh lấy.
Cô gánh vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi hết sức! Cô muốn chobản thân hoàn toàn thả lỏng một chút. Khi trông thấy một quán bar bên đường, côbước vào không chút do dự: “Cho tôi một ly rượu mạnh nhất.”
Cô không chỉ uống một ly, mà là hết ly này đến lykhác. Trên thế gian này, dùng cái gì để giải sầu đây? Chỉ có Đỗ Khang[6].Túy hương lộ ổn nghi tần đáo, thử ngoại bất kham hành…[7]
Chẳng mấy chốc cô đã uống say…
Khi Chương Minh Viễn ngồi xe do Đại Cường lái đi tớidưới lầu tòa nhà văn phòng Thiên Đô Quốc Tế, vừa lúc trông thấy Bạch Lộ bướclên một chiếc taxi, anh lập tức bảo Đại Cường đuổi theo.
Bấy giờ vừa vặn hơn năm giờ chiều, giờ cao điểm giaothông, xe cộ ùn ùn nhưng không nhích đi nổi, trên đường xe kẹt thành một hàngdài. Đợi một lúc, anh trông thấy Bạch Lộ rời khỏi xe taxi trước mặt xuống đi bộvề phía trước, anh cũng mở cửa xuống xe, dặn Đại Cường lái xe quay về gara xongcó thể tan làm trước.
Chương Minh Viễn không biết Bạch Lộ muốn đi đâu, cũngkhông định lên hỏi cô, chỉ bám theo cô qua khắp các con đường dãy phố từ xa xa,cuối cùng đến một khu nhà. Anh trông thấy cô dừng bước trước một tòa nhà chungcư, luẩn quẩn không đi. Anh không khó đoán ra vì sao cô nấn ná ở đây, mà sựthực cũng nhanh chóng chứng minh phỏng đoán của anh – anh trông thấy DươngQuang đi từ ngoài về.
Dương Quang không đi một mình, bên cạnh còn có một côgái xinh đẹp. Hai người tay trong tay cùng nhau đi từ ngoài về, vừa nhìn làbiết quan hệ thân mật. Khi phát hiện Bạch Lộ đang chờ dưới nhà, Dương Quangchấn động toàn thân, bước chân cũng khựng lại, sau khi đứng thẳng bất độngtrong giây lát cậu ta lại chợt cúi đầu, nhanh chân đi về nhà như thể không nhìnthấy cô. Ngược lại cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu ta dừng lại nói chuyện với cô,giọng điệu cực kỳ không tốt.
Bạch Lộ khóc, nước mắt như mưa như thác không ngừngkhông nghỉ. Như thể một đứa trẻ đáng thương không ai giúp đỡ, ngoài khóc lóc rakhông còn cách nào khác biểu lộ tâm tình khó chịu của bản thân. Sau khi lữngthững đi không mục đích trên đường một hồi lâu, cô vào một quác bar, uống rượucực mạnh hết ly này đến ly khác. Anh biết, cô muốn mượn men rượu hòng làm têliệt nỗi đau.
Anh nghĩ nghĩ rồi cũng không bước đến khuyên cô, mộtngười trong lúc đau khổ nhất cần được trút bỏ cảm xúc buồn bực cũng như tự gâytê, cứ mặc cô phóng túng một chút sẽ tốt hơn cho cô. Mãi đến khi cô hoàn toànuống say, anh mới đi qua trả tiền thay cô định bụng dìu cô về.
Nhưng cô đã say khướt, ý thức không rõ mắt say lờ đờ,không chịu đi với anh: “Anh là ai chứ, anh… đừng kéo tôi… bỏ tay ra.”
“Tôi là Chương Minh Viễn, em uống say rồi, mau theotôi về nhà.”
Cô nâng khuôn mặt đỏ bừng lên chật vật nhìn hồi lâu:“Chương Minh Viễn… Không biết… Tôi không quen anh… Anh tránh ra.”
Không thể nói lý với người say, anh cứng rắn kéo côdậy cô lập tức thét chói tai, kêu to đến nỗi cả quán bar đều quay lại liếcnhìn. Cực bất đắc dĩ, trong đầu anh chợt nảy ra một ý: “Anh là Dương Quang, embiết anh không?”
Cô trợn trừng đôi mắt mơ màng vì say nhìn anh cả buổi,bỗng nhiên để rơi hai giọt nước mắt tròn xoe: “Dương Quang, anh là Dương Quangthật hả?”
“Đúng vậy, anh là Dương Quang, đi thôi, mình về nhà điem.”
Cô thoáng cái liền nhào vào lòng anh, khóc nức nở nhưmột con mèo nhỏ đang kêu gào, đặc biệt tủi thân và thương tâm. Anh nhân tiện bếcô lên, bế ra khỏi quán bar, bế lên taxi. Cô khóc suốt đường đi. Khóc đến nỗitrước ngực anh lạnh đi một mảng, ướt đẫm nước mắt của cô.
Về đến nhà cô vẫn còn khóc, vừa khóc vừa kể lể, lời lẽlộn xộn lặp đi lặp lại, anh cẩn thận lắng nghe, lắng nghe những thanh âm chânthực nhất thốt ra từ tận đáy lòng. Thật lâu thật lâu sau, cô rốt cuộc mới antĩnh trở lại, nằm trong lòng anh chìm vào giấc ngủ, hai hàng lông mi dày rậmđen nhánh vẫn còn vương nước mắt trong suốt. Anh đưa ngón tay ra khẽ chạm vào,một chút nước mắt dính trên đầu ngón tay, tựa như một giọt sương nho nhỏ.
5.
Lúc Bạch Lộ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội,trong đầu như thể bị một chiếc cưa đang cưa qua cưa lại. Cô nhất thời không rõđã xảy ra chuyện gì, cớ sao đầu lại đau đến thế? Nghĩ mất hồi lâu mới nhớ ratối qua sau khi gặp Dương Quang cô đã chán nản thất vọng, một mình chạy đếnquán bar mua rượu. Sau đó… sau đó dường như Dương Quang đến quán bar tìm cô, côđã nói với anh rất nhiều rất nhiều, anh còn bảo muốn đưa cô về nhà. Thế nhưnghiện tại, làm thế nào cô lại ở trong căn hộ của Chương Minh Viễn chứ?
Cô nghĩ không ra, bèn lê thân mình mềm nhũn xuốnggiường đi ra ngoài. Trong bếp không biết đang nấu gì, mùi thơm tràn ngập khônggian. Trong phòng khách, Chương Minh Viễn ôm một chiếc laptop ngồi trên sô-pha,đang mang tai nghe chat webcam với người khác, giọng điệu thân mật: “… Được,tháng sau tôi sẽ bay qua thăm.”
Từ góc độ của cô nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy đốitượng trong webcam trên màn hình máy tính. Đó là một cô gái nước ngoài xinh đẹptóc vàng mắt xanh. Cô vẫn còn nhớ đã từng thấy qua khuôn mặt này, có một lầnkhi Chương Minh Viễn đến công ty vào buổi tối và cô tăng ca tiếp đón, anh cũngở trong văn phòng chat webcam với cô nàng tóc vàng này. Xem ra anh và cô taliên hệ rất mật thiết, rõ ràng anh đã cua được cô em ngoại quốc này vào tayrồi. Cho dù không ham mê nữ sắc nhưng anh cũng vẫn là đàn ông, vẫn không tránhkhỏi lưu luyến ít nhiều nơi bụi hoa thơm ngát.
Cô không muốn quấy rầy anh tán gái, đang định quay vềphòng. Bên cạnh cô gái nước ngoài xinh đẹp trên màn hình đột nhiên xuất hiệnthêm một người đàn ông, còn thân mật đưa một cánh tay lên ôm lấy cô ta. Hả, thếnày là thế nào? Đương không hiểu đâu vào đâu, Chương Minh Viễn chợt quay đầuphát hiện ra cô: “Em tỉnh rồi à.”
Cô cảm thấy bất tiện: “Xin lỗi, quấy rầy anh rồi, tôivề phòng đây.”
Anh nhướng mày tỏ vẻ không sao cả: “Không có gì.”
Xoay đầu lại anh nói với một nam một nữ trên màn hìnhmáy tính: “Thôi, hôm nay chat chit tới đây nhé anh và chú. Tháng sau tôi bayqua thăm hai người lại thong thả nói tiếp.”
Anh và chú – cô nghe mà ngẩn cả ra, hai người nam nữmột Trung một Tây trên webcam, hóa ra là anh trai và chú của anh. Cô còn tưởnganh đang tán gái, nhất thời cảm thấy xấu hổ vì mình vừa phỏng đoán hết sức vôcăn cứ.
Tháo tai nghe xuống, đóng laptop đặt qua một bên,Chương Minh Viễn đi qua hỏi cô: “Có đói bụng không, tôi đã bảo dì giúp việctheo giờ nấu canh, muốn uống một chút không?”
Đầu cô rất đau, không muốn ăn, bèn lắc lắc đầu từ chốikhéo: “Cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi không muốn ăn gì hết. Phải rồi, tôi… tốiqua làm sao về nhà vậy?”
Anh trả lời nhàn nhạt: “Tôi đón em về.”
Cô khó lòng tin nổi: “Anh…” Chẳng lẽ không phải làDương Quang sao?
Ngẩn người trong giây lát, cô lại nhớ ra hỏi: “Làm saoanh biết tôi ở quán bar đó?”
Anh ngừng một chút rồi mới trả lời: “Sau khi em uốngsay, người phục vụ lấy di động của em báo cho tôi biết.”
Cô hơi hiểu ra, nhất định cô uống say xong đã coiChương Minh Viễn tới đón mình thành Dương Quang. Tức khắc cô bỗng trở nên căngthẳng: “Tôi… tối qua say rượu… liệu có… nói nhiều lắm không?”
“Ừ, nói quá trời luôn, mồm miệng líu ríu lại còn nóinăng lộn xộn, nghe chả hiểu em đang nói gì, suýt nữa bị em léo nhéo chết luôn.”
Bạch Lộ khẽ thở phào một chút, nhớ mang máng mình vừakhóc vừa kể lể rất nhiều điều trong lòng, nếu bị Chương Minh Viên nghe thấy thìbiết làm sao đây? Cũng may, cô uống vào xong nói năng lộn xộn khiến anh nghekhông hiểu.
Trận say rượu này khiến Bạch Lộ đau đầu mất mấy ngày,trong lúc đó cô thậm chí còn hơi sốt, vì thế Chương Minh Viễn tìm một bác sĩđến nhà khám bệnh cho cô, tiêm thuốc kê đơn, dặn dò phải nghỉ ngơi tịnh dưỡngđầy đủ. Khi cô tỏ ý cảm ơn anh, anh giở giọng vui đùa nói: “Mấy hôm trước là emchăm sóc tôi, tôi vừa khỏe thì em lại đổ bệnh. Tôi nói liệu em có cố ý không đó,không cam lòng chăm sóc tôi vài ngày nên thế nào cũng phải bắt tôi đền bù hở?”
Bạch Lộ không muốn Chương Minh Viễn chăm sóc mình,nhưng trong nhà ngoài cô ra chỉ còn có anh, cô bị ốm nằm trên giường khó tránhkhỏi cần trà cần nước, ngay cả cố ý không đi gọi anh, nhưng cứ đến giờ anh tựnhiên lại vào phòng xem xét, ngoài việc thêm trà thay nước còn muốn đút cô uốngthuốc. Bác sĩ kê thuốc viên cùng thuốc pha, anh đem thuốc viên chia đúng liềurồi còn pha thuốc vào nước đâu ra đó.
Khi anh lần đầu tiên pha thuốc cho cô, cô bỗng khôngnhịn được mà bật khóc. Bởi vì sau khi anh dùng nước sôi pha thuốc xong, còn lấymột chiếc ly khác đem nước thuốc đổ qua đổ lại giữa hai ly, vừa đổ vừa thổi,làm cho chúng nguội đi một chút, khi uống sẽ không bị nóng quá.
Còn nhớ hồi nhỏ, khi cô còn là đứa con gái bé bỏngđược cha mẹ yêu thương, ba mẹ đút cô uống thuốc pha cũng xử lý như vậy, chỉ sợlàm bỏng cô. Hôm nay cha mẹ sớm đã an giấc ngàn thu dưới suối vàng, cô còntưởng cả đời này sẽ không còn ai đối đãi với mình như thế. Vậy mà hoàn toànkhông ngờ, lại được chứng kiến Chương Minh Viễn pha thuốc theo cách y hệt ngàyxưa cho cô.
Nước mắt không nén được mà tràn ra, thoáng chốc, côdường như lại trở thành cô bé con năm đó vừa nghe phải uống thuốc liền khóc lóckhông chịu nghe lời. Tất nhiên nước mắt rơi xuống của cô hôm nay cũng khôngphải vì lý do ngày trước.
Chương Minh Viễn bị cô làm cho ngạc nhiên hết sức:“Sao tự nhiên lại khóc, con gái bọn em quả nhiên làm bằng nước.”
Cô nghẹn ngào hỏi: “Tại sao anh… lại pha thuốc nhưvậy?”
Anh nhìn nhìn hai chiếc cốc trong tay, nói: “Hồi tôicòn nhỏ mẹ tôi cũng đút tôi uống thuốc như thế, tôi học từ mẹ đó. Em vì cái nàymà khóc à? Có phải… hồi nhỏ mẹ em cũng đút em uống thuốc thế này không?”
Bạch Lộ không trả lời, nhưng nước mắt càng tuôn rơimãnh liệt chính là sự mặc nhận rõ ràng nhất. Ba mẹ qua đời đã nhiều năm, ấntượng của cô về họ, đã không thể tránh khỏi dần phai màu cùng nhạt nhòa theodòng chảy thời gian. Nhưng mà Chương Minh Viễn cẩn thận đút cô uống thuốc như vậy,ký ức bị khuấy động, trong lòng xót xa không chịu nổi, nước mắt như thủy triều.
Chương Minh Viễn đem ly thuốc đã pha xong đặt vào taycô, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Đừng khóc nữa, mau uống thuốc đi, không cònnóng nữa đâu.”
Nước mắt rơi vào trong ly, hòa với nước thuốc uốngxuống, cô cảm giác ly thuốc này. đặc biệt ấm áp.
Sau khi sức khỏe hoàn toàn khôi phục, Bạch Lộ vàChương Minh Viễn nói chuyện một hồi. Cô muốn chuyển đi, càng sớm càng tốt, hyvọng anh có thể đồng ý. Sống với anh gần ba tháng, hai người đã không còn ômlòng thù địch như trước đây, đều hiểu biết về nhau nhiều hơn, cô tin anh sẽkhông làm khó cô nữa. Mà lúc ban đầu, nguyên nhân anh khăng khăng đòi cô dọnđến đây chẳng qua cũng chỉ vì muốn làm khó cô mà thôi.
Quả nhiên anh không hề gây khó dễ cho cô, im lặngtrong giây lát rồi hỏi: “Sau khi chuyển đi em có chỗ nào ở chưa? Nếu không có,tôi còn một căn hộ khác có thể tạm cho em mượn ở một thời gian.”
Tuy giọng điệu hờ hững, nhưng không khó nghe ra tronglời nói ẩn chứa một tia quan tâm. Trong lòng chợt ấm áp, cô nhẹ nhàng từ chốikhéo: “Cảm ơn anh, không cần đâu, tạm thời tôi sẽ chuyển đến chỗ chị Dung Dungở vài ngày, rồi mới từ từ kiếm nhà trọ.”
Nếu vẫn sống trong căn hộ của anh, vậy thì chuyển đếnchỗ này hay chỗ kia có khác biệt gì đâu? Trong mắt người ta cô vẫn là đứa congái được anh bao nuôi, trong khi trên thực tế, cô và anh không phải loại quanhệ đó.
Có lẽ anh cũng hiểu rõ điều này nên không kiên trìnữa: “Được, em tự tìm chỗ ở, có điều công việc của em cứ để tôi thu xếp cho.Tôi đã nói với Âu Vũ Trì để em đến công ty cậu ấy đi làm, lúc nào tới nhậm chứccũng được.”
Cô lại lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình giảiquyết.”
Nhưng về điểm này anh lại không chịu nhượng bộ: “Khôngđược, vấn đề này nhất định phải để tôi giải quyết. Chuyện của em ở Thiên ĐôQuốc Tế đều do tôi mà ra, về tình về lý, tôi hẳn phải đền bù cho em một côngviệc.”
Cô đã nghĩ thông suốt: “Cũng không thể trách anh, bâygiờ tôi cảm thấy tất cả đều là mệnh.”
Hết thảy đều là mệnh, chẳng chút nào do người[8] – giờ đây Bạch Lộ mớihiểu sâu sắc câu này. Đối với tất cả những gì bản thân đã trải qua, ngoại trừcâu này, cô cảm thấy không thể dùng lời nào khác để giải thích tốt hơn.
Chương Minh Viễn dường như cũng rất xúc cảm: “Tấtcả đều là mệnh, có lẽ vậy.”
Giọng nói của anh đầy thất vọng, trái tim anh cũng làmột mảnh chán chường, một nỗi chán chường sâu sắc khôn cùng.
Bạch Lộ nhanh chóng dọn khỏi căn hộ của Chương MinhViễn, định bụng trước mắt cứ chuyển đến chỗ Thiệu Dung ở tạm. Thiệu Dung trongđiện thoại tỏ ra hoan nghênh, còn nói chỉ cần cô đồng ý thì cứ tự nhiên ở baolâu cũng được. Về mặt công việc Chương Minh Viễn vẫn một mực đòi để anh thuxếp, nhất quyết bảo cô đến công ty Âu Vũ Trì đi làm, không được phép nghi ngờ:“Nếu em không đồng ý chuyện này, vậy thì tôi không cho em dọn đi.”
Bạch Lộ do dự một lát, cuối cùng cũng không từ chốinữa.
Trước khi sắp xếp hành lý rời đi, Chương Minh Viễn cònđem một phong bì dày nhét vào trong vali của cô. Phong bì này nhìn khá quenmắt, cô nhớ ra chính là chiếc phong bì đựng ba vạn tệ mà khi đó cô nhờ Hoắc Mânđến giao cho anh.
“Em không nợ tôi cái gì hết, cho nên món tiền này tôinên trả lại cho em.”
Cô nhỏ giọng: “Thế nhưng hai vạn tệ kia là tôi bồi thườngchiếc nhẫn cho anh…”
Anh ngắt lời cô: “Chiếc nhẫn đó là tôi tặng cho em,tặng em rồi thì là của em, có làm mất cũng không cần bồi thường lại cho tôi.Được rồi, không còn chuyện gì nữa, em đi đi, tôi đã bảo Đại Cường đến lấy hànhlý giúp em rồi. Tôi không tiễn em nhé.”
Khi chuông cửa vang lên, Chương Minh Viễn đã xoayngười trở về phòng. Bạch Lộ mở cửa để Đại Cường đi vào xách hành lý cho cô, lúcrời đi cô kìm lòng không đặng mà ngoái đầu lại nhìn một cái.
Căn hộ cô đã sống trong vài tháng này, ban đầu khi dọnđến, cô tâm không cam tình không nguyện biết dường nào, thế nhưng tại thời khắctốt đẹp nhất khi sắp sửa rời đi, cô lại phát hiện trong lòng mình có một tiakhông đành lòng nhỏ bé mà dai dẳng – dùng sức quay đầu, cô dứt khoát kiên quyếtđóng cửa, để tiếng đóng cửa lanh lảnh như thẩ chiếc kéo cắt đứt sợi tình cảmlưu luyến trong tim kia.
Bạch Lộ cứ thế dọn khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn.Cuộc sống tựa như một cuốn thiên thư không chữ, trang cũ vừa lật qua, trang mớiđã mở ra. Bàn tay số phận soạn nên nội dung gì trên trang sách, không ai có thểbiết được. Tất cả đều là ẩn số…