Edit: Bánh
Tay chân tôi lạnh ngắt, lúc chạm vào tờ giấy kia còn có chút run rẩy.
Tôi mở tờ giấy kia ra.
Trên đó chỉ có một dòng chữ.
Tôi đọc nhưng không hiểu, hay nói cách khác là tôi sợ mình sẽ hiểu được.
Dòng chữ đó chỉ có: "Cậu cầm lấy đi. Cậu đi đi, là do tớ quá ích kỷ rồi."
Kim giây dịch chuyển từng chút từng chút một, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc tan học. Tôi đã gọi điện cho Văn Sở Dự, nhưng chỉ toàn nghe thấy âm báo máy bận, nhắc nhở tôi rằng người kia đã khóa máy.
Văn Sở Dự không cần tôi.
Tôi chật vật ôm những lá thư kia, bước ra khỏi cổng trường bằng những bước chân lững thững mà đón một chiếc taxi, đi tới khu mà cậu ấy sống.
Tôi không có thẻ thang máy, cũng không có ai đó nhấn thang máy giúp mình, thế nên chỉ đành đeo cái ba lô nặng trịch mà đi thang bộ.
Nhà cậu ấy ở tầng 12.
Khi cánh cửa chống trộm quen thuộc hiện lên trong tầm mắt, tôi đã quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hễn như đang lên cơn hen suyễn.
Tôi cố gắng đứng dậy, loạng choạng đi đến trước cửa, dùng sức muốn phá cửa.
Ngay sau khi làm ra hành động đó thì tôi mới ý thức được sự vô lễ của mình, sự hồi hộp và lo lắng gần như vỡ òa trong tôi —— nếu như ba mẹ của cậu ấy ở nhà thì sao đây? Tôi gõ cửa thô lỗ như thế, bọn họ sẽ không có ấn tượng tốt về tôi mất.
Nhưng chắc là tôi đã lo xa rồi. Vài phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-gui-qua-muc/988453/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.