Edit: Bánh
Tôi thở không nổi, động tác cũng dần trở nên yếu ớt, nhưng Văn Sở Dự lại càng siết chặt, cậu ấy đang say xỉn, chỉ biết phát điên mà không có lý do mà thôi.
"Không cho phép nhảy lầu."
Tôi muốn nói là mình vốn không có muốn nhảy, nhưng căn bản là tôi không thể phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Văn Sở Dự ghé sát vào tai tôi rồi nói rất nhiều thứ linh tinh vụn vặt, nhưng đó đều là những chuyện chắp vá, không có chút logic nào cả, lúc thì cậu ấy bảo cậu ấy sợ, lúc thì lại bảo muốn gặp bố mẹ.
Tôi cố gắng hết sức để ghép những gì mà cậu ấy nói lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Văn Sở Dự nói năm cậu ấy 7 tuổi thì bố ngoại tình, mẹ cậu ấy không chấp nhận được chuyện người mà bà yêu thay lòng đổi dạ, thế là đã trở nên điên điên khùng khùng.
Người kia nói rằng cậu ấy sợ cao, vì mẹ cậu ấy đã từng nắm cổ áo của con trai mình rồi ném cậu ấy xuống từ lầu 5, nhưng may thay, Văn Sở Dự bám được vào lan can trên ban công nên mới không bị té chết, nhưng cậu ấy vẫn phải bị treo lơ lửng ngay giữa không trung suốt 5 phút rồi mới được một ông cụ sống ở lầu dưới phát hiện ra rồi bế vào trong nhà.
Khi đó, cánh tay của cậu ấy đã mỏi nhừ, không thể động đậy nổi, tất cả những gì Văn Sở Dự có thể nghĩ đến ngay lúc đó chính là đi méc lại chuyện này với bố của mình.
Nhưng đến khi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-gui-qua-muc/988454/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.