Edit: Bánh
Mãi cho đến khi mẹ và La Hạ buông tha cho tôi, tôi chỉ còn lại chút sức để bò. Tôi cố gắng chống đỡ, dùng một tư thế vô cùng không có tôn nghiêm mà bò về phòng ngủ, rồi dùng chút hơi tàn để leo lên giường.
Tôi rúc vào trong chăn, không ngừng run rẩy, cảm giác đầu váng mắt hoa làm tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho xong, nhưng cái bụng vốn luôn rất khỏe của tôi lại không muốn tôi được yên, hình như dạ dày của tôi sắp bị xé rách tới nơi rồi, cơn đau ập tới kích thích từng dây thần kinh trên người tôi, bắt tôi phải tỉnh táo để cảm nhận nó.
Tôi thấy hình như mình sắp chết rồi, nhưng tôi vui lắm, vì chết là có thể trốn tránh hết tất cả: một gia đình dị dạng, một người mẹ không có chút tình thương, một La Hạ luôn làm tôi phải khiếp sợ, cùng với bảng thành tích nát bét kia của chính mình.
Nhưng tôi cũng rất sợ, sợ sẽ không ai tới thu dọn xác cho mình. Dù gì thì mẹ tôi cũng chỉ đến có một lần vào mỗi tháng, chờ cho tới lúc bà ấy phát hiện ra thi thể của tôi, chắc lúc đó tôi chỉ còn là một đống thịt thối rữa bầy nhầy toàn là giòi bọ mất.
Tôi hít sâu vài hơi, dùng bàn tay đã run rẩy móc điện thoại di động ra khỏi túi áo hoodie, vừa mở khóa thì đã có tin nhắn mới gửi đến.
Là tin nhắn của Văn Sở Dự, nội dung là một đường liên kết chia sẻ video hài trên Bilibili, cậu ấy nói cái này hài vãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-gui-qua-muc/988451/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.