Edit: Bánh
Có chúng tôi.
Thảo nào cậu ấy không ngăn tôi bỏ chạy, hóa ra là đã lập mưu sẵn rồi.
Các bạn học lần lượt rời đi, tiếng vui cười như nước sôi trong nồi kêu cũng nguội dần rồi lạnh ngắt.
Bầu không khí náo nhiệt trở về với sự yên tĩnh, chỉ còn lại hai đứa chúng tôi.
Hai đứa tôi nhìn nhau, tôi có thể thấy được cậu ấy đang không vui, nhưng mà tôi cũng chẳng khá hơn là bao, chẳng qua là do tôi còn nhịn mà thôi.
Văn Sở Dự nhéo eo tôi bằng cánh tay bị tôi vẽ bậy lên. Chữ viết đã hơi mờ, chắc là do cậu ấy muốn rửa mà không rửa trôi được.
Tôi hất tay cậu ấy ra, nói, Văn Sở Dự, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Người kia vừa cười vừa khóa trái cửa phòng: "Cục cưng, mấy lời này cậu nên dành cho chính cậu ấy."
Cậu ấy định sờ vào mặt tôi, tôi lại nghiêng đầu né đi rồi cởi ba lô xuống chọi vào người cậu ấy. Tôi làm rất nhanh, Văn Sở Dự không kịp né, cả người cậu ấy lảo đảo vì bị cái ba lô nặng trĩu va vào.
Tôi lên gối, đá vào bụng Văn Sở Dự, lần này tôi không kiêng nể gì nữa, cậu ấy đau tới mức khom lưng ôm bụng, tôi đưa tay túm lấy cổ áo người kia, dùng trọng lượng của cả cơ thể đè cậu ấy ngã xuống sàn, dùng tay tay đè gáy cậu ấy lại, không cho thằng nhãi này cơ hội xoay đầu.
Tôi cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai cậu ấy: "Tớ bảo cậu đừng có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-gui-qua-muc/988450/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.