Không những Triết Viễn mà ông Triết Đông Phong cũng không hiểu tại sao vợ mình có thể nói như thế. Lúc đầu ông còn cho rằng do bà nhận nhầm nên hiểu sai về Bùi Ánh Nguyệt. Nhưng khi đối diện trước mặt, bà lại có thể nói ra lời đó trước mặt ông và con trai.
"Hửm? Sao tôi nói mà cháu không đáp. Đừng nhìn Triết Viễn và mong nó giải vây. Hôm nay tôi xem trong nhà này, có ai chống lại tôi vì cháu!"
Hắc Tự Liên nhìn xem phản ứng tiếp theo của Bùi Ánh Nguyệt. Bà hi vọng rằng tối hôm đó thái độ của cô tại bệnh viện là bà nghĩ nhiều. Dù sao hôm nay tạo ít áp lực xem thử cô hành xử như thế nào. Nếu khôn khéo qua được, bà chắc chắn sẽ không phản đối. Nhưng trước hết bà phải đóng vai ác xem sao.
Đối diện với câu hỏi khó kia, Bùi Ánh Nguyệt như muốn điên tiết lên, nhưng ráng bình tĩnh kiềm chế. Thầm nghĩ trong trong đầu, sao bà ta có thể nói bản thân cô như thế chứ, bà ta không biết nể mặt khách là gì à? Cô vì con trai bà ta mà học chuyên ngành bản thân không thích, bu bám sau lưng Triết Viễn hệt như một cái đuôi. Luôn sợ anh sẽ thích người khác, không ngừng chau chuốt vẻ bề ngoài cho xinh đẹp nhất. Vậy mà, bây giờ Hắc Tự Liên lại nói bản thân cô dựa vào đâu mà xứng với con trai bà ta sao. Ha, cô tốn cả tuổi thơ bên anh ta, rốt cuộc bà ta còn muốn gì. Vừa nghĩ nét mặt cô đều căng thẳng, đồng thời không quên chế độ diễn xuất nhằm lấy sự thương cảm từ Triết Viễn và Triết Đông Phong.
Thấy Ánh Nguyệt như thế, Triết Viễn cảm thấy mẹ mình đã quá lời. Không nói gì liền đứng chắn trước mặt Bùi Ánh Nguyệt và đồng thời đối diện mẹ mình mà nói:
"Mẹ à, hôm nay con đưa Ánh Nguyệt đến ăn cơm chung vui với gia đình ta. Sao mẹ có thể thốt nên lời đó chứ. Cô ấy dành thời gian để lựa món quà tốt nhất cho mẹ nữa cơ mà. Bây giờ mẹ đang dùng lời nói khinh miệt để đối xử với cô ấy sao? Trước đến nay mẹ chưa từng như vậy cơ mà!"
Như bỏ ngoài tai lời con trai mình, bà không mảy may quan tâm. Tiếp tục nhìn chừng vào Bùi Ánh Nguyệt nói tiếp, không còn lịch sự như khách nữa mà là thái độ của trưởng bối dạy dỗ con cháu trong nhà.
"Sao vậy? Ánh Nguyệt cháu xem thường đến mức không trả lời câu hỏi của ta à. Đứng sau lưng nó không khiến cho ta thêm cảm mến cháu đâu. Muốn ta công nhận cơ mà, chứng minh đi".
"Bác gái à! Cháu luôn cảm thấy bản thân là người xứng với A Viễn nhất. Cháu là người trải qua cùng anh ấy suốt tuối thơ từ bé đến lớn. Vì anh ấy cháu chấp nhận học chuyên ngành mà bản thân không đam mê nữa. Ngoài cháu ra thì còn ai đủ hoàn hảo để đứng cạnh anh ấy chứ!"
Đây không phải câu trả lời bà mong muốn. Thái độ như thất vọng dâng tràn lên vậy. Ngoại trừ việc kể về quá khứ, tâng bốc bản thân tại sao không chứng minh năng lực. Đã vậy còn trách con trai bà, vì nó mà Bùi Ánh Nguyệt này mới không theo đuổi được đam mê. Dường như bà cũng mất hết niềm tin ở cô, bỏ ngoài tai những lời tâng bốc bản thân xứng với con trai bà ra bên ngoài.
Ông Triết lúc này cũng không ngồi im nữa, ông liền lại ngồi xuống bên bà. Lấy tất cả can đảm mà đối chất với bà, nếu không sợ sẽ khó mà ăn nói với Bùi gia. Dù sao là ai cũng khiến ông khó khăn mà đưa ra quyết định.
"Bà này, hôm nay hai đứa nó về ăn bữa cơm chung vui. Sao có thể nói mấy lời khiến con bé khó xử như thế chứ.
Chúng ta dù sao cũng chứng kiến hai đứa lớn lên, sao lại bảo xứng hay không".
Bà Hắc Tự Liên không đáp, chỉ đưa mắt lườm nguýt ông một cái. Ông Triết tự hiểu là bà đang khó chịu nhưng cũng không biết phải làm sao phá vỡ bầu không khí này.
Dường như thím Trương cũng hiểu nỗi lòng của ông. Lúc này thím ấy bước ra ngoài nhìn Bùi Ánh Nguyệt và Triết Viễn một lượt rồi liền nhìn bà chủ mà lên tiếng:
"Ông bà chủ à, đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong rồi. Mọi người xem có nên vừa ăn vừa trò chuyện tiếp không? Dù sao hai cô cậu ấy đi đường dài chắc chắn là rất mệt và đói rồi".
"Đúng, đúng, thím Trương nói phải lắm. Bà xem lúc này nên ăn xong có sức rồi bà dạy bảo tiếp được không nào!?"
Ông Triết vừa nhìn cô với dáng vẻ làm nũng vừa xem biểu cảm của bà. Khi thấy dáng vẻ dịu đi một chút ông mới quay sang nhìn Bùi Ánh Nguyệt bằng ánh mắt hiền từ. Như muốn ngụ ý là Bùi Ánh Nguyệt đừng lo lắng, bà ấy rất dễ sẽ đối phó được thôi.
Bùi Ánh Nguyệt nhìn biểu cảm kia, cô chắc chắn rằng bản thân vẫn sẽ ổn thôi. Dù sao ông Triết mến cô như vậy cô không việc gì phải sợ cả. Nhưng nghe lời bà Triết xúc phạm mình như thế, cô cũng không khỏi nuôi giận trong người. Thầm nghĩ bản thân phải học cao hơn, khi cô kiếm được tấm bằng Thạc sỹ chuyên ngành chắc chắn bà ta sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác. Nghĩ như thế, Bùi Ánh Nguyệt liền nhớ đến Trưởng Khoa từng đề cử đến việc học cao với người Khoa cô nhưng vẫn chưa quyết định ai sẽ đi. Vừa nghĩ cô vừa gửi một dòng tin nhắn hỏi Trưởng Khoa Ngoại.
Triết Viễn thấy mẹ mình đã đi vào phòng bếp xong, anh liền quay sang nắm tay Bùi Ánh Nguyệt nhìn cô và nói giọng an ủi thật dịu dàng.
"Mẹ anh nói có làm em giận không. Anh xin lỗi thay bà ấy được chứ. Đừng lo bà ấy không phải người khó tính thế đâu, anh đoán là đang thử lòng em đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]