Chương trước
Chương sau
Nghĩ xong, Bùi Ánh Nguyệt liền đưa tay kéo Triết Viễn đang trong trạng thái tức giận bỏ đi. Cô dường như bỏ qua tất cả tôn nghiêm cao thượng của bản thân mà van này.

"A Viễn, em sai rồi mà. Em không nên nói như vậy với hai cô bé đó, đừng giận em được không anh. Anh có thể trách em bao nhiêu cũng được nhưng anh biết rõ ngày hôm nay em đã chuẩn bị như thế nào để gặp gia đình anh cơ mà. Sao anh có thể tàn nhẫn với em vậy chứ!"

Vừa nói Bùi Ánh Nguyệt vừa ra vẻ uất ức nhất, cô vừa nói vừa nức nở nơi đáy mắt mong chờ được anh an ủi và bỏ qua. Chỉ có xuống nước lúc này mọi chuyện mới có thể cứu vãn được.

"Được rồi, anh biết em đã vất vả ra sao. Áp lực khiến cho tâm lý em không ổn định cũng là thường tình. Nhưng hi vọng em sẽ xin lỗi hai người họ một cách chỉnh chu nhất được không?"

Không, cô không cam tâm. Dựa vào đâu Triết Viễn lại bảo cô xin lỗi họ chứ. Cô không sai. Nhưng tình cảnh này thì...

"Được, em chắc chắn sẽ nói mà. Anh phải tin em chứ!"

Cô sẽ nói nhưng không phải bây giờ. Biết đâu lúc cô về một nhà với Triết Viễn mà gặp lại hai người kia biết đâu tâm trạng tốt thì cô sẽ nói. Còn không thì sẽ không bao giờ, đâu ai có thể nhớ dai dẳng như vậy chứ.

"Chả phải muốn tới thăm gia đình anh sao? Đi thôi, chúng ta đi mua ít quà rồi về nhà sau. Không khéo họ lại đợi mình quá lâu thì sao!"

Vừa nói Triết Viễn vừa đưa tay ra sao nắm lấy tay của Bùi Ánh Nguyệt. Chỉ hành động này cũng làm cô cảm thấy mình đã thắng thật sự. Lúc này có thể giương cao mắt lên phách lối với hai con nhóc kia được rồi. Tiếc là bây giờ không cho con nhóc Tuyết Hoa kia thấy được dáng vẻ hạnh phúc của cô cùng Triết Viễn được.

Khi Triết Viễn cùng Bùi Ánh Nguyệt mua quà xong thì cũng là lúc trưa sắp muộn rồi. Họ ngay lập tức tới Triết gia.

Ông Triết thì đang chuẩn bị mọi thứ cho tươm tất, gọn gàng nhất để chào đón Bùi Ánh Nguyệt. Trái ngược hoàn toàn với ông, bà Hắc Tự Liên lại ngồi nhàn hạ cắn hạt dưa, xem tivi không bận tâm lắm. Thấy bà như vậy, ông

Triết Đông Phong cũng ngán ngẩm không muốn nói làm gì.

Lúc nghe tiếng động cơ, ông lập tức gọi thím Trương ra mở cửa. Đã vậy còn không quên nhìn vợ mình mà hối thúc.

"Bà này, sao không ra đón hai đứa nó chứ. Mau cùng tôi đi ra nào. Dù sao sau này con bé cũng là con dâu của bà và tôi mà".

"Nè, ăn nói cẩn thận. Tôi nhắm con gái Bùi gia cho con trai tôi khi nào. Vả lại Bùi gia năm xưa đối xử với ông ra sao, quên rồi à! Bây giờ lại niềm nở với con gái họ như vậy. Ông không nghĩ nó cũng học tính cách kia của gia đình mình à".



Ong Triết Đông Phong nghe vợ mình nhắc đến chuyện cũ, cũng không khỏi nhớ lại. Quả thật lúc ông mới gây dựng sự nghiệp, nguồn vốn không được dồi dào như Bùi gia. Lúc ông nhờ đến Bùi Bùi Trấn Yên, cũng là bố của

Bùi Ánh Nguyệt giúp đỡ. Ông ấy đã lấy lý do là công ty đang trong giai đoạn niêm yết không dư dả về nguồn vốn để từ chối khéo. Bây giờ bà nhắc đến không khỏi khiến ông nhớ lại.

"Bà này, sao lại nhắc đến chuyện lâu như thế để làm gì chứ. Chuyện năm xưa đâu thể trách họ được. Vả lại con bé tốt lắm không như bà nghĩ đâu. Bà còn chưa nói chuyện sao mà biết được"

"Ông không khỏi lo cho tôi. Cẩn thận bị vỏ bọc che đậy mà mù quáng vào. Tôi không thích Bùi gia, nhưng cũng không phải người giận cá chém thớt. Chỉ cần nghe cách nói chuyện với người khác cũng đủ hiểu bản chất rồi. Cô gái này giống hệt với Bùi Trấn Yên kia. Đều thích diễn vai khổ hạnh để người ta thương cảm".

Triết Đông Phong nghe vợ mình không ngừng chê bai Bùi Ánh Nguyệt cũng không khỏi thắc mắc. Dù sao trước đến nay bà ấy chưa từng khó chịu ra mặt như thế. Nói một lát ông cũng bất lực mà từ bỏ một mình ra ngoài đón hai người họ đi vào.

Thấy ông Triết ra, Bùi Ánh Nguyệt lập tức cười hiền hòa và chào hỏi ông một cách lịch sự nhất để ông thấy được bản thân là một người xứng đôi với Triết Viễn. Cả ba đều nói chuyện ngoài cửa chính mà chưa vội vào.

Ông Triết đứng nói dăm ba câu thì cũng nhận ra rằng Bùi Ánh Nguyệt rất tốt cơ mà. Ăn nói lễ phép, dịu dàng hiền thục xứng với con trai ông vô cùng. Chắc là vợ mình nhìn nhầm về cô rồi.

"Ba à, Ánh Nguyệt đi đường dài cũng mệt. Chúng ta vào trong rồi nói chuyện. Không thể đứng tại đây để luyên thuyên được đúng không nào?"

"Đúng, đúng. Là ta suy nghĩ không chu toàn rồi. Vất vả cho hai đứa rồi. Mau vào trong đi nào, mẹ đang đợi hai đứa đấy".

Vừa bước vào thấy bà Hắc Tự Liên dáng vóc điểm đạm, không kém phần sang trọng. Bùi Ánh Nguyệt nhìn bà dường như cũng nhìn ra được bản thân của tương lai. Nụ cười dần kéo ra tận mang tai đi thật nhanh về phía bà.

"Bác gái, thật sự từ lúc nhỏ đến nay vẫn chưa gặp lại. Hôm nay được ngồi cùng bác hết như quay về thuở bé vậy.

Phong thái và nhan sắc bác không thay đổi chút nào".

"Nói quá rồi. Tôi cũng không phải người thích nịnh bợ nên nói thẳng vấn đề đi. Cháu nghĩ bản thân có thật sự xứng với con trai tôi không?".

Nghe câu hỏi vô lý như thế, không chỉ Triết Viễn mà cả ông Triết cũng đơ người ra. Nói gì đến Bùi Ánh Nguyệt, chuẩn bị mọi sắc thái xinh đẹp, đoan trang nhất để nịnh hót bà. Cuối cùng bị tạt một gái nước lạnh thử xem tức không chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.