Nghĩ xong, Bùi Ánh Nguyệt liền đưa tay kéo Triết Viễn đang trong trạng thái tức giận bỏ đi. Cô dường như bỏ qua tất cả tôn nghiêm cao thượng của bản thân mà van này.
"A Viễn, em sai rồi mà. Em không nên nói như vậy với hai cô bé đó, đừng giận em được không anh. Anh có thể trách em bao nhiêu cũng được nhưng anh biết rõ ngày hôm nay em đã chuẩn bị như thế nào để gặp gia đình anh cơ mà. Sao anh có thể tàn nhẫn với em vậy chứ!"
Vừa nói Bùi Ánh Nguyệt vừa ra vẻ uất ức nhất, cô vừa nói vừa nức nở nơi đáy mắt mong chờ được anh an ủi và bỏ qua. Chỉ có xuống nước lúc này mọi chuyện mới có thể cứu vãn được.
"Được rồi, anh biết em đã vất vả ra sao. Áp lực khiến cho tâm lý em không ổn định cũng là thường tình. Nhưng hi vọng em sẽ xin lỗi hai người họ một cách chỉnh chu nhất được không?"
Không, cô không cam tâm. Dựa vào đâu Triết Viễn lại bảo cô xin lỗi họ chứ. Cô không sai. Nhưng tình cảnh này thì...
"Được, em chắc chắn sẽ nói mà. Anh phải tin em chứ!"
Cô sẽ nói nhưng không phải bây giờ. Biết đâu lúc cô về một nhà với Triết Viễn mà gặp lại hai người kia biết đâu tâm trạng tốt thì cô sẽ nói. Còn không thì sẽ không bao giờ, đâu ai có thể nhớ dai dẳng như vậy chứ.
"Chả phải muốn tới thăm gia đình anh sao? Đi thôi, chúng ta đi mua ít quà rồi về nhà sau. Không khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-nham-noi-tuong-tu/3719484/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.