Quả thật Tần Trì đã gặp sơn phỉ ở Dương Châu.
Chỉ là may mắn thoát nạn, không xảy ra chuyện gì lớn.
Còn tin đồn “mất tích” bên ngoài, kỳ thực là do chính hắn cố ý tung ra.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Tống Cẩm mở lời trước:
“Tướng công, bọn sơn phỉ kia bắt được chưa?”
“Đều chết cả rồi.”
Tần Trì vẫn chưa buông tay nàng, giọng ôn hòa mà bình thản:
“Không phải việc lớn. Hễ là thí sinh có thành tích nổi trội, luôn dễ gặp chút ‘ngoài ý muốn’. Ai đứng sau chuyện này thì vẫn chưa tra ra, nhưng tám phần là trong số những người cùng dự hương thí năm nay.”
Tống Cẩm nghe vậy liền chau mày, trong mắt thoáng hiện phẫn nộ:
“Thật vô sỉ! Chưa thi đã muốn trừ khử đối thủ, quả đúng là hạ sách của kẻ hèn! Tướng công nhất định phải tra ra, cho hắn nếm mùi gậy ông đập lưng ông!”
Tần Trì bật cười khẽ:
“Chuyện đó… có lẽ hơi khó đấy.”
Hắn không muốn khiến nương tử thất vọng, nhưng vẫn phải nói rõ thực tế:
“Kẻ dám ra tay tất có chỗ dựa vững chắc, trong nhà ắt là quyền quý. Còn ta chỉ là một nho sinh xuất thân nông gia, không quyền, không thế.”
Những việc từng làm, dù có che giấu đến đâu, vẫn luôn để lại dấu vết.
Khi kẻ kia gặp họa, tất nhiên sẽ hoài nghi đến hắn.
“Không vội,” — Tần Trì nói — “đợi tra rõ rồi tính.”
Tống Cẩm nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Chàng đã có đối tượng nghi ngờ rồi sao?”
“Phạm vi rất nhỏ thôi. Vài ngày nữa sẽ có tin.”
Hắn nói với vẻ tự tin, trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856705/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.