Tống Cẩm dâng trà xong, liền lui xuống ngồi cạnh Tần Trì, dịu giọng hỏi:
“Có mệt không? Nếu mệt thì về phòng nghỉ một lát đi.”
Lời này tuy là nói với Tần Trì, nhưng thật ra cũng là nói cho những người khác nghe.
Tần Trì rất hợp thời mà ho nhẹ hai tiếng.
Phu thê hiếm khi tâm ý tương thông đến vậy, quả nhiên mọi người trong sảnh đều không phải kẻ ngu, lập tức hiểu được ý tứ trong đó, lập tức khuyên Tần Trì lui về nghỉ ngơi.
Tần Minh Tùng bỗng lên tiếng:
“Đại lang, đợi khi bệnh khỏi rồi, ta cùng ngươi lên tỉnh thành một chuyến.”
Tần Trì ngạc nhiên:
“Tiểu thúc đi tỉnh thành làm gì ạ?”
“Không có gì, chỉ là rảnh rỗi, muốn đi cùng ngươi dự hương thí thôi.”
Lời Tần Minh Tùng, tin hay không thì tùy, nhưng trưởng bối chủ động muốn cùng hậu bối đi dự khoa cử, vốn là chuyện bình thường. Ngược lại, nếu hậu bối từ chối thì lại thành vô lễ.
Bởi vậy, Tần Trì mỉm cười ôn hòa đáp:
“Vâng, đến lúc đó mong tiểu thúc chỉ giáo thêm.”
“Khách sáo gì chứ, đều là người một nhà cả.”
Tần Minh Tùng đứng dậy, cùng Tần Trì nói mấy câu.
Tần Trì được Tống Cẩm dìu về phòng nghỉ.
Tần lão đầu cùng mấy người con trông theo bóng hai người khuất dần, trong lòng nặng trĩu. Cái bóng mây đen “Tần Trì sắp không qua khỏi” vẫn bao phủ trong lòng họ, chẳng tan đi được.
Tần lão tam buột miệng nói ra điều ai cũng biết là không thực tế:
“Lão tứ với Đại lang đều học ở Kinh sư, không biết có thể mời được thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856706/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.