Tống Cẩm bị mắng cũng chẳng để trong lòng.
Trái nghe phải lọt, nàng chỉ đặt gói điểm tâm và gói trà mang theo xuống, mỉm cười nhã nhặn nói:
“Nghe A nãi mắng người giọng còn to thế này, khí lực sung mãn, rõ ràng là đã khoẻ hơn nhiều rồi. Ta và tướng công cũng yên tâm hơn.”
Trà rõ ràng là mang cho Tần lão đầu.
Cuối cùng, lão Lưu thị chỉ được chia một gói bánh điểm tâm.
Trong phòng không còn ai khác, mà Tần lão đầu cũng không có ở đó, Tống Cẩm chỉ qua loa đôi câu rồi cáo lui, hoàn toàn không để tâm đến lời mắng mỏ của lão Lưu thị.
Tống Cẩm khẽ xoa mi tâm.
Đúng lúc ấy, Hoàng bà tử từ trong đi ra, nghe thấy giọng mắng chói tai của lão Lưu thị thì suýt nữa nhổ toẹt một bãi, liền nói:
“Phu nhân đừng để ý, có kẻ mặt dày không biết xấu hổ, một ngày mà không mắng chửi người thì chịu không nổi.”
“Ta biết, chẳng để trong lòng đâu.”
Quả thực Tống Cẩm không để tâm đến lão Lưu thị.
Hạng người như bà ta, nàng đã gặp qua nhiều lắm rồi.
Tần lão đầu đang ở chính sảnh.
Tống Cẩm đang định đến chào hỏi, thì vừa ngẩng đầu đã trông thấy Tần Minh Tùng.
Hắn đứng ở hành lang không xa.
Không biết có phải vì khoảng cách hơi xa, hay là Tống Cẩm hoa mắt, mà nàng cảm thấy ánh mắt của Tần Minh Tùng có chút kỳ quái.
Dù sao nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy khó chịu.
Tống Cẩm dứt khoát làm như không thấy hắn, xoay người bước thẳng vào chính sảnh. Nàng và Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856703/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.