Về đến nhà, Tống Cẩm vẫn ở bên cạnh bọn nhỏ, quấn quýt không rời.
Hai đứa trẻ từ ban đầu còn ngại ngùng, dần dần trở nên thân thiết, thi thoảng lại buông vài câu ngây ngô trẻ dại. Tống Cẩm luôn kiên nhẫn lắng nghe, lòng mềm nhũn, chẳng nỡ rời đi.
Tiểu Ngọc cũng ở đó.
Tiểu cô nương hơn mười tuổi, nhìn qua đã thấy đáng tin cậy, chăm hai đứa nhỏ chu đáo, đâu ra đấy.
Lý thị ngồi bên cạnh, thấy Tống Cẩm đã dùng bữa xong mà vẫn không có ý định rời đi, bèn mở lời:
“Con không đến lão trạch thăm hỏi trưởng bối một chuyến sao?”
Tống Cẩm ngẩng đầu hỏi:
“Có người ốm à?”
Ánh mắt kia như muốn nói: thật bệnh hay giả bệnh đây? Lý thị lập tức hiểu ý, khóe môi nhếch lên:
“Lần này thật chứ không phải giả vờ đâu, là bà bà ta bệnh, lại bệnh chẳng nhẹ. Mời đại phu bốc thuốc đã tiêu mất một đống bạc rồi.”
Thấy Tống Cẩm có vẻ để tâm, Lý thị lại tiếp:
protected text
Tống Cẩm hỏi:
“Tiêu tốn nhiều lắm sao?”
“Không ít đâu, mỗi lần ra dược phường lấy thuốc đã tốn tám lượng. Dạo này, số bạc riêng lão gia con tích góp đều đem ra hết rồi, trong túi sạch hơn mặt ấy chứ.”
Lý thị chẳng phải xót bạc, mà là chán ghét cái tính của lão Lưu thị kia.
Ghét suốt nửa đời người, mà cuối cùng vẫn phải chịu đựng như thế.
“Đúng rồi, con nghe ai nói lão trạch có người bệnh vậy?” Lý thị nhớ rõ, Tống Cẩm về nhà là mình thấy tận mắt, nàng chẳng hỏi han ai cả.
Tống Cẩm đành kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856702/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.