Trong lòng Tống Cẩm dấy lên một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, tim đập thình thịch, nàng lập tức hạ lệnh:
“Tần Bát, lập tức truyền tin cho Lão Hoắc, bảo ông ấy quay về ngay, không cần điều tra nữa.”
Tần Bát sững người một chút rồi liền đáp vâng, xoay người đi ngay.
protected text
“Phu nhân muốn bỏ manh mối ư?”
“Không phải bỏ, mà là phải thận trọng hơn.”
Trong lòng Tống Cẩm khẽ thở dài.
Càng là lúc nguy hiểm, càng phải thận trọng.
Việc họ đang làm vốn chẳng hề hoàn mỹ; nếu để Liễu gia phát hiện có người điều tra, thì dù không có bằng chứng, chỉ cần một tia nghi ngờ thôi cũng đủ khiến bọn họ mất mạng. Năm xưa vụ án Tống gia ở Huệ Châu, những người vô tội bị liên lụy mà chết há phải ít sao? Tống Cẩm khẽ xoa trán, giọng mỏi mệt:
“Tiếp tục tra nữa, e rằng ta chẳng có mệnh mà rời khỏi Phủ Kiến Ninh.”
“Thuộc hạ dù liều chết cũng sẽ bảo hộ phu nhân.” — Tần Thất nghiêm giọng nói.
Tống Cẩm khẽ lắc đầu:
“Lấy trứng chọi đá, không nên.”
Nói đoạn, như nhớ ra điều gì, nàng đứng lên, đi vài bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài sân, nơi hoa cỏ đang đua nở rực rỡ.
“Phụ thân ta từng dạy, quân tử không đứng dưới tường nguy. Gặp hiểm thì nên lùi, đừng khinh suất hay cậy may mắn. Giống như những kẻ chết đuối trong sông, phần nhiều lại là người biết bơi.”
Con người, kiêng kỵ nhất chính là tự mãn.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Tống Cẩm vẫn thích an ổn mà tính kế trong bóng tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856683/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.