“Đó là phóng đại thôi! Là người ta đồn thổi sai lệch đấy.”
Lăng Nguyên Hạo vừa phủ nhận, vừa vô thức đưa tay xoa xoa mông mình một cái.
Chuyện đánh nhau với Chu Khắc Phục giữa phố vốn chẳng có gì to tát, nhưng khổ nỗi nhà họ Chu lại có một vị thúc thúc làm Ngự sử.
Thế là, phủ Lăng Định Hầu liền bị dâng một tấu, nói là gia giáo không nghiêm, để con cái hành hung nơi đường phố.
Hoàng đế nghe xong, hạ lệnh tra xét rõ ràng, hai bên đều bị phạt năm mươi trượng.
Lăng Nguyên Hạo từ đó xui xẻo, chịu gia pháp xong lại bị giam trong phủ, đến nay mới được thả ra, liền chạy thẳng đến chỗ Tần Trì.
Lúc trà được dâng lên, Lăng Nguyên Hạo đảo mắt nhìn quanh, hỏi:
“Tẩu tử đâu rồi? Sao chẳng thấy người?”
“Về Huệ Châu rồi, đợi ít lâu nữa sẽ quay lại.”
Tần Trì vừa nói, trong lòng liền thoáng động — đã lâu chưa gặp Tống Cẩm, hắn bất giác thất thần giây lát, thầm nghĩ có nên về Huệ Châu một chuyến không.
Vừa nghĩ đến đây, hắn lại tự phủ định.
Một đi một về mất hơn tháng, e lỡ dở việc lớn.
Nhưng nào ngờ, khi mọi người đang nhắc đến Tống Cẩm, thì ở Huệ Châu, quả thật đang xảy ra một màn đại kịch.
…
“Thế này là sao hả? Các ngươi sống sung sướng rồi thì không còn nhớ đến ta và cha các ngươi nữa à?”
Lão Lưu thị đứng giữa sân, mồm năm miệng mười mắng chửi:
“Đứa nào đứa nấy cứng cáp rồi liền muốn bay khỏi tổ! Trời ơi là trời, sao ngài không đem hai ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856684/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.