Kiến Giang vốn là tên cổ của sông Mân Giang.
Tên gọi ấy xuất phát từ dòng Kiến Khê – nơi con sông khởi nguồn.
Ba nhánh lớn là Kiến Khê, Phú Thôn Khê và Sa Khê hợp lưu lại thành Mân Giang. Nước sông vượt qua dãy núi ven biển chảy đến Phúc Châu và đảo Nam Đài, rồi chia ra hai nhánh Nam – Bắc, đến tháp La Tinh lại hợp làm một, vòng sang Đông Bắc, chảy ra khỏi đảo Lang Kỳ mà đổ vào Đông Hải.
Trong mấy ngày gần đây, Ngao chưởng quỹ cùng đám người dưới tay vẫn luôn phái người đến Kiến Khê dò hỏi, phạm vi điều tra cũng không ngừng mở rộng.
Lúc này Tống Cẩm đã hiểu rõ sự tình.
Người tên Cam Gia Bảo kia, quả thật không nằm trong khu vực mà họ tìm kiếm.
Nàng lại hạ giọng dặn dò đôi câu, lão Hoắc cùng Tần Bát liền tránh xe ngựa của Liễu Nhị ca, đi lên trước dời một khối đá lớn chắn giữa đường.
Lão Hoắc đi trước dò xét địa hình.
Tần Bát thì ẩn thân gần tảng đá ấy.
Quả nhiên, hòn đá lớn giữa đường đã cản trở chiếc xe ngựa mà Liễu Nhị thuê.
Liễu Nhị tức tối chửi ầm lên.
Không còn cách nào khác, hắn đành xuống xe cùng phu xe hợp sức dời đá.
Đợi đến khi tảng đá được đẩy sang một bên, Liễu Nhị đã thở hổn hển, mệt đến ngồi bệt xuống đất, miệng vẫn không ngừng mắng:
“Con mẹ nó, là tên mất đức nào làm chuyện này! Để gia mà bắt được, nhất định lột da hắn ra!”
Đột nhiên, một trận gió cát cuộn lên.
Bụi đất mịt mù, quất thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856682/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.