Đợi đến khi Tống Cẩm tỉnh giấc, thì trời đã xế trưa.
Nàng đưa tay sờ bên chỗ Tần Trì nằm.
Lạnh buốt — hiển nhiên là người đã dậy từ lâu. Nếu không phải đầu óc còn minh mẫn, Tống Cẩm hẳn sẽ hoài nghi chuyện đêm qua chỉ là mộng, dù gì Tiểu Ngọc cũng từng nói, hắn phải ra ngoài ba đến năm ngày mới về.
protected text
Sau đó ngồi trước bàn trang điểm, búi tóc kiểu phụ nhân, rồi cắm nghiêng một chiếc trâm gỗ vào búi tóc.
Hoàng bà tử bưng nước ấm vào, “Phu nhân tỉnh rồi ạ? Để lão thân vào lấy nước cho người rửa mặt.”
“Phiền Hoàng bà bà.” Tống Cẩm dịu giọng đáp, “Công tử nhà bà đâu rồi?”
“Công tử lại ra ngoài rồi, nói là đến ngày kia mới về.” Hoàng bà tử cung kính thưa, “Nhà bếp có chừa phần cơm trưa cho phu nhân, người có muốn dùng luôn không? Lão thân đi dọn lên.”
Tống Cẩm khẽ gật, Hoàng bà tử liền lui ra.
Dùng bữa xong, nàng lại chỉnh lý mớ thư tín, kiểm tra kỹ lưỡng, xác nhận không có sai sót.
Rồi Tống Cẩm gọi Lão Lý đầu đến, nhờ ông đem toàn bộ thư này gửi đến trạm dịch.
Dù sao, ông vốn là người của Tần Trì, Tống Cẩm cũng chẳng có lý do nghi ngờ.
Sống cùng nhau chừng ấy thời gian, tính tình thế nào, nàng đều hiểu rõ.
Dĩ nhiên, Tống Cẩm cũng chẳng giấu giếm chi. Chính sự thẳng thắn ấy lại khiến Tần Trì khi nghe nói tới chuyện này cảm thấy an lòng.
…
Trong hậu viện Phiêu Hương Lâu, một tòa lầu tĩnh mịch.
Tần Trì và Lão Lý đầu gặp nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846500/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.