Tống Cẩm nửa cười nửa không, giọng mỉa mai:
“Người nhà các chàng, tâm tư thật phong phú quá.”
Tần Trì bất đắc dĩ cười khổ:
“Nương tử giận rồi sao?”
“Đổi lại là chàng, chàng có giận không? Nếu chuyện này lan ra ngoài, thì phải chúc mừng Tần gia rồi — được mệnh danh là trò cười lớn nhất mười dặm tám thôn! Cả danh tiếng Tần gia Câu cũng bị bôi nhọ sạch sẽ. Chàng có biết người ta sẽ đồn thế nào không?”
Nói xong, Tống Cẩm giả vờ suy nghĩ, kế đó ra vẻ bừng tỉnh, giọng châm chọc hẳn lên:
“Chắc họ sẽ nói — à, cái vị cử nhân họ Tần kia đó, vừa đỗ đạt có danh thì chê vợ tào khang, liền dắt nhân tình tới nha môn làm hôn thư! Há há…”
Tần Trì bị nàng mỉa đến đỏ cả mặt.
Dù chuyện chẳng phải do hắn làm, nhưng người gây ra lại là tiểu thúc ruột của hắn — quả thật khiến người khó mở miệng.
Thấy Tống Cẩm không nói thêm, Tần Trì đành đích thân rót cho nàng chén trà gừng, đưa đến trước mặt:
“Nào, nương tử uống chút trà gừng cho ấm người. Còn nữa, ta và nàng mới là một nhà, tiểu thúc và ta… không phải cùng đường cùng lối.”
Không thể nói là “không phải người một nhà”, vậy thì nói “không cùng đường” cũng được.
Đợi Tống Cẩm dịu cơn giận, Tần Trì mới trầm giọng hỏi:
“Nương tử, năm xưa Tống Tú và tiểu thúc có từng lập hôn khế chứ?”
Tống Cẩm khẽ sững người, rồi lắc đầu.
Tần Trì lại hỏi:
“Vậy phụ thân và tổ phụ lúc định hôn, chẳng để lại văn thư chứng nhận gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846484/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.