“Ngươi nói gì ta nghe chẳng hiểu.”
Tần Minh Tùng vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà đáp lại.
Tống Cẩm khẽ cười, vẻ hờ hững:
“Thúc không hiểu thì thôi vậy. Tổ phụ, ta còn chút việc, xin cáo lui trước.”
Ba người nhìn theo bóng Tống Cẩm rời khỏi.
Tần Minh Tùng cau mày hỏi:
“Đại lang, nương tử ngươi vừa rồi có ý gì?”
Tần Trì thở dài bất lực, khẽ liếc sang Tần lão đầu:
“Tổ phụ không nói vài câu sao? Nhà họ Tần ta suýt nữa đã thành trò cười cho cả mười dặm tám làng. Trước khi tới đây, ta còn bị nương tử mắng cho một trận, mà nguyên nhân chính là do tiểu thúc.”
Không nói toạc ra, nhưng những người có mặt đều tự hiểu.
Tần Minh Tùng chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát.
Mối hôn sự kia là do chính hắn tìm bà mối, dặn đi dặn lại phải giữ bí mật. Ấy vậy mà chuyện vừa làm xong, đã có người biết ngay? Điều đó nói lên điều gì?
Nói lên rằng hắn luôn bị người ta dõi theo, mà bản thân lại chẳng hề hay biết!
“Tiểu thúc xưa nay vẫn rất trầm ổn, chỉ là chạm đến chuyện nữ nhân thì lại rối cả lên.”
Lời mỉa mai nửa thật nửa đùa của Tần Trì lại khiến người nghe thấy chói tai — đặc biệt khi người nói lại là bậc vãn bối.
Sắc mặt Tần Minh Tùng lập tức trầm xuống, giọng nghiêm lạnh:
“Các ngươi giám thị ta sao?”
“Thúc nói bậy gì thế? Chỉ là tình cờ có người quen trông thấy, rồi người ta chỉ có ý tốt nói cho chúng ta biết thôi.”
Tần Trì lập tức phủ nhận, vì loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846485/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.