Ngày hôm sau, tại Tần gia Câu.
Sáng sớm, khói bếp từ các mái nhà trong thôn bay lên chầm chậm.
Lão Lý đầu đang quét lớp tuyết đọng trước cửa. Hoàng bà tử trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Thỉnh thoảng còn nghe được giọng Lý thị dỗ bọn nhỏ cười khanh khách.
Tống Cẩm vừa tỉnh giấc, vừa rời khỏi chăn liền cảm thấy hơi lạnh lan tràn trong không khí, không kìm được run lên, vội vã khoác áo bông dày.
“Dậy sớm vậy à? Không ngủ thêm một lát sao?”
Giọng Tần Trì mơ hồ, còn mang theo chút khàn khàn lười biếng.
Tống Cẩm quay đầu nhìn Tần Trì đang nửa tỉnh nửa mê, giọng nàng cũng khẽ dịu đi:
“Con tỉnh rồi, thiếp phải qua xem một chút. Chàng cứ ngủ thêm đi, đợi dọn cơm xong thiếp sẽ gọi.”
“Ừm… được.”
Tần Trì đáp lại mơ hồ, mí mắt vừa mở liền lại khép kín.
Sau khi rửa mặt, Tống Cẩm ngồi trước bàn trang điểm.
Nàng búi tóc đơn giản, chỉ cài một cây trâm gỗ. Dẫu không trang sức lộng lẫy, dung nhan nàng vẫn đẹp đến ngỡ ngàng.
Tiếp đó, nàng lấy ra một hộp phấn đen, tỉ mỉ kẻ chân mày dày hơn một chút, khiến vẻ rực rỡ nơi dung nhan giảm đi đôi phần. Rồi lại lấy thứ phấn vàng nhạt tự điều chế, thoa đều lên má và cằm. Làn da trắng ngần như ngọc lập tức hóa thành sắc vàng sạm, ánh sáng trong suốt cũng bị che đi.
Sau cùng, nàng cầm cọ, chấm nhẹ phấn đen lên hai bên sống mũi, điểm vài nốt như đốm tàn nhang tự nhiên.
Sắc đẹp chói ngời của Tống Cẩm, thoắt chốc chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846483/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.