Không ai ngờ được, bức thư chửi người kia lại là do Tống Cẩm âm thầm bày ra.
Ngay cả Bạch Thúy Vi khi nhận được thư, người đầu tiên nàng nghi ngờ viết thư chính là Tống Tú.
Tống Cẩm làm vậy, ý đồ vô cùng đơn giản — vừa muốn khiến Bạch Thúy Vi thêm bực bội, lại có thể khơi dậy oán hận của nàng đối với Tống Tú, một công đôi việc.
Dù sao cũng coi như giúp Tống Cẩm hả được cơn giận trong lòng.
Tống Cẩm bất đắc dĩ nói:
“Quả nhiên chẳng có chuyện gì giấu nổi pháp nhãn của tướng công.”
“Ha, nương tử, ta nào có sai người giám sát nàng, chỉ là có người bên kia bị phát hiện thôi.”
Tần Trì vội vàng giải thích, sợ Tống Cẩm hiểu lầm.
Tống Cẩm nghe vậy bèn thở phào, mỉm cười nói:
“Thiếp cũng chẳng có gì cần giấu tướng công cả.”
Bàn tay to lớn, ấm áp của Tần Trì khẽ giơ lên, đặt nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
Tống Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc, chưa kịp hỏi thì phát hiện bàn tay ấy bắt đầu xoa nhẹ trên tóc mình.
Ngay sau đó, Tần Trì khẽ cúi người, áp sát đến gần.
Khuôn mặt tuấn mỹ bất ngờ phóng đại ngay trước mắt, khiến Tống Cẩm theo bản năng muốn ngả người ra sau, nào ngờ bàn tay Tần Trì chợt vòng ra sau đầu nàng, giữ chặt lại.
Nỗ lực muốn tránh đi của Tống Cẩm hoàn toàn thất bại.
“Phu thê vốn nên đồng tâm, nương tử cớ sao không thử tin ta thêm một chút?”
Đôi mày mắt tuấn tú của Tần Trì nhuộm một tầng ôn nhu nhẹ thoáng.
Trong khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846482/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.