Bên Tống Cẩm tạm thời không nói đến.
Tần lão nhị cùng Tiểu Lưu thị trở về phòng của nhị phòng.
Tiểu Lưu thị càng nghĩ càng tức giận, “Trước kia lao dịch năm nào chẳng phải chàng và đại ca họ đi? Nương không biết thương thì thôi, còn bắt chúng ta phải cảm kích Tứ đệ nữa? Đó là cái đạo lý gì vậy chứ?”
“Từ trước tới nay, nương vốn không nói đạo lý, chẳng phải chỉ một ngày hai ngày.” Tần lão nhị chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Trước kia trong ba huynh đệ, nhị phòng xem như sống ổn hơn một chút.
Nguyên do là vì lão Lưu thị không dám ức hiếp Tiểu Lưu thị, cũng không thể hoàn toàn khống chế được nàng, nên họ không bi quan như Tần lão tam, song cũng sớm đã thất vọng tột cùng với hai lão nhân.
Tần Đại Nha và Nhị lang ngồi ở góc nhà, len lén nghe cha mẹ nói chuyện.
Không bao lâu sau, Tam lang – đứa nhỏ lanh lợi kia cũng lén mò lại đây, nghe xong chuyện nhà liền lắc đầu, nói:
“Ôi chao, nhà ta lỗ vốn rồi.”
“Lỗ cái gì?” Tần Đại Nha khẽ hỏi.
Tam lang đếm đếm ngón tay, “Cha nương nuôi Tiểu thúc học hành, tính mười năm qua, trung bình mỗi năm tiêu năm mươi lượng, cộng lại cũng phải năm trăm lượng rồi…”
“Cha nói năm ngoái Tiểu thúc tiêu hết hơn một trăm bốn mươi lượng.”
Tần Đại Nha ngắt lời Tam lang.
Tam lang nghĩ lại cũng đúng, “Ta nói là tính trung bình thôi, Tiểu thúc đi học ở phủ thành mới tốn kém như vậy. Dù sao thì số bạc nuôi tiểu thúc học đủ bù ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846464/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.