Bao năm dốc sức nuôi Tần Minh Tùng ăn học, cuối cùng chẳng được gì tốt đẹp.
Trái lại, người mà họ chưa từng bỏ ra một đồng như Tần Trì, lại là kẻ luôn giúp đỡ nhị phòng, tam phòng, khiến Nhị lang và Tam lang đều có cơ hội được đi học.
Kẻ không bóc lột người khác, lại có thể mang lại lợi ích cho họ — thế mà hai lão kia chẳng những không biết ơn, còn một mực ép người.
Đầu óc có vấn đề mới còn muốn tiếp tục nuôi Tần Minh Tùng nữa!
Cơn bất bình tích tụ bấy lâu, chỉ chờ một mồi lửa là bùng phát.
Tần lão đầu biết chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát, định mở miệng hòa giải đôi câu.
Nhưng lão Lưu thị lại như kẻ mất trí, nhảy phắt ra chỉ tay vào hai vợ chồng nhị phòng, chửi ầm lên:
“Đồ mất lương tâm! Nếu không có lão tứ, các ngươi nghĩ nhà này còn được miễn phu dịch, miễn sưu thuế sao? Không có nó, mỗi năm còn phải đi lao dịch cho triều đình, chẳng biết chết lúc nào ngoài đường!
Lão tứ chính là ân nhân cứu mạng các ngươi, vậy mà chẳng biết cảm ơn, còn dám cãi lời ta? Già này nói cho biết, dù không muốn, cũng phải lấy bạc ra! Chết cũng phải moi cho ra năm mươi lượng ấy!”
Loại người như lão Lưu thị, một khi đã lý sự cùn thì chẳng còn ai nói lý nổi.
Với bà ta, điều bà nói chính là đạo lý, còn ai khác nói gì đều là sai.
Thấy tình hình không ổn, Tần lão đầu khẽ nháy mắt ra hiệu.
Lão Lưu thị lập tức “a di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846463/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.