Một màn náo loạn giữa Tần Minh Tùng và Tống Tú, chẳng ai biết đó là do Tống Cẩm cố ý khơi mào.
Sau cơn ầm ĩ, Tống Tú khóc đến xé ruột xé gan. Vừa khóc nức nở, vừa không ngừng mắng Tần Minh Tùng phụ bạc.
Tống Cẩm nghe được, chỉ cảm thấy nực cười.
Khi Tống gia gặp nạn, cũng chẳng thấy Tống Tú khóc đến thế.
Chẳng qua chỉ là một người nam nhân mà thôi!
Người Tần gia lại kéo nhau đến khuyên can.
Kẻ khuyên Tống Tú đừng nghĩ quẩn, người trách Tần Minh Tùng bất nghĩa — chưa làm nên danh phận đã vội chán vợ cả.
Tống Cẩm nghe hết, chỉ cảm thấy họ cố ý, cố tình chọc tức Tần Minh Tùng.
Tần Minh Tùng vốn là người nhẫn nhịn.
Đối với lời chỉ trích của ba huynh trưởng, hắn không hề nổi giận, chỉ điềm tĩnh giải thích đôi câu, lại ngẩng đầu thề rằng mình không hề nuôi dưỡng ngoại thất.
Đợi mọi người tản đi, hắn quay sang nhìn Tống Tú, trong mắt chỉ còn lạnh nhạt:
“Trước đây ta còn tưởng nàng thật sự quan tâm đến tiền đồ của ta, không ngờ chỉ là đang diễn kịch. Nếu chuyện phu thê bất hòa truyền ra ngoài, nàng nghĩ mình được lợi chăng?”
“Ta… ta không kìm được…”
Cơn giận dữ vừa qua đi, lý trí của Tống Tú dần trở lại, chỉ còn lại sợ hãi và hoang mang.
Trong mắt Tần Minh Tùng không còn chút thương xót,
“Hy vọng sau này dù có phải giả vờ, nàng cũng nên giả sao cho giống, đừng để người ngoài chê cười. Hãy làm cho ra dáng một tú tài nương tử.”
“Ta… ta biết rồi.”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846465/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.