Tần Trì vừa ra khỏi cửa, tiếng gõ vang càng rõ ràng hơn.
Trước cửa phòng tứ phòng đã tụ tập mấy người — Tần Minh Tùng, lão Lưu thị, cùng cả Tần lão đầu đều ở đó.
Ngoài ra, Tần lão nhị và Tiểu Lưu thị hiển nhiên cũng giống như Tần Trì, nghe động tĩnh mới chạy ra xem.
“Ta nói này, lâu như thế mà chẳng có động tĩnh gì, chẳng lẽ nghĩ quẩn rồi sao?” Tiểu Lưu thị vừa nói xong đã rụt cổ run lên một cái.
Không rõ là vì gió lạnh thổi, hay bị chính lời mình hù dọa.
Sắc mặt Tần Minh Tùng sa sầm: “Nhị tẩu đừng nói bậy, Tú nhi chỉ giận ta mà thôi.”
Nếu vừa mới thành thân chưa đầy một năm mà thê tử đã tự vẫn, danh tiếng của hắn coi như mất sạch.
Lão Lưu thị trừng mắt với Tiểu Lưu thị, rồi tiếp tục gõ cửa ầm ầm:
“Tống Tú, mau mở cửa! Đừng có giả chết trong đó, ta biết ngươi nghe thấy hết!”
Nhưng mặc cho họ đập cửa thế nào, bên trong vẫn im lặng như tờ.
protected text
Ngay cả Tần Trì cũng thoáng nghĩ thế, “Tiểu thúc, có nên tháo cửa ra không?”
Tháo cửa? Tần Minh Tùng còn chưa kịp phản ứng, mọi người đã thấy — ý kiến đó, kỳ thực, rất hợp lý.
Tần lão nhị lập tức tán thành: “Lão tứ, ta thấy lời của Đại lang rất có lý.”
“Còn chần chờ gì nữa, mau tháo cửa ra đi!” Tiểu Lưu thị giục, “Kéo dài như vậy, lỡ thật nghĩ quẩn rồi, e là xác cũng sắp bốc mùi mất thôi!”
Từ tối qua Tần Minh Tùng về đến giờ,
Tống Tú chẳng hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846435/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.