Tần Minh Tùng gọi thế nào cũng không mở được cửa phòng của Tống Tú.
Đêm ấy, hắn đành tạm đến phòng của Nhị lang và Tam lang nghỉ nhờ một đêm.
Nhưng việc này lại chẳng đơn giản chỉ là ngủ lại một đêm mà thôi.
Tam lang cái miệng luyên thuyên như suối, chuyện trong nhà cứ như đổ đậu trong rá, ào ào tuôn hết ra.
Quả nhiên không hổ là giống nòi của Tiểu Lưu thị.
Tuổi còn nhỏ mà nói năng đâu ra đó.
Tần Minh Tùng lúc này rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cơn giận của Tống Tú lại bốc lên ngút trời như thế, ngay cả lão Lưu thị đến gõ cửa cũng chẳng có tác dụng gì.
“Tiểu thúc, người thật sự không quay về dỗ tiểu thẩm, mà lại đi cùng mỹ nhân lên Hoàng Sơn ngắm sương giá sao?” Tam lang trừng đôi mắt nhỏ, tò mò đến nỗi sắp nhịn không nổi.
Tần Minh Tùng hơi cứng mặt, “Chuyện này… ai nói vậy?” Trong nhà sao ngay cả bọn trẻ cũng biết rồi? “Là A nãi đi mắng tiểu thẩm, tiểu thẩm mới nói ra đó. Ấy, còn mắng cả nhà chúng ta đều không có lương tâm, còn nói gả vào Tần gia là xui tám đời tổ tông.”
Tam lang lắc lắc cái đầu nhỏ, làm ra vẻ người lớn mà than thở, “Tiểu thúc, người còn chưa nói, chuyện đó là thật sao? Người thật đi Hoàng Sơn ngắm sương giá? Nghe nói cảnh đông ở Hoàng Sơn tựa tiên cảnh, đáng tiếc con còn nhỏ, phụ thân không chịu dẫn đi xem.”
Nhóc con lại tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Nhị lang không nhịn được mà đỡ trán, chỉ thấy thật bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846434/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.