Tần Trì lại khoác áo choàng lên, ra ngoài xem xét tình hình.
Tống Cẩm nghĩ ngợi một chút rồi cũng theo ra.
Vừa bước ra khỏi cửa liền thấy cảnh tượng hỗn loạn trước nhà bếp.
“Ối chao, đau chết ta rồi…”
Lão Lưu thị ngã sõng soài trên đất, miệng không ngừng kêu rên thảm thiết, bên cạnh còn có một chiếc thùng nước và một chậu gỗ bị đổ.
Nước bắn tung toé khắp nền nhà.
Tống Cẩm nhìn cảnh ấy, biết rằng cú ngã này chẳng nhẹ chút nào — người bị thương đến mức không thể tự đứng dậy.
Xem ra gãy xương là điều chắc chắn, chỉ chưa rõ mức độ nghiêm trọng ra sao.
“Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Lão đại, mau bế nương ngươi vào trong! Lão nhị, mau đi mời Tam thúc công tới!”
Tần lão đầu quát to, khí thế vẫn hùng hậu như xưa.
Lời vừa dứt, cả nhà liền rối rít hành động.
Tần lão nhị vội vã chạy ra ngoài mời Tam thúc công.
Tần lão đại cúi người bế Lão Lưu thị vào nhà trong.
Tiểu Lưu thị đi theo giúp đỡ, còn Lâm thị thì lặng lẽ ở lại, nhặt nhạnh chậu thùng bị lật, lại lau dọn nước trên đất.
Tống Cẩm im lặng nhìn một lát, không nói gì.
Nàng quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tần Trì cũng vừa thu về.
Hai ánh mắt giao nhau, ẩn chứa điều gì khó nói.
Tần Trì cười nhạt, dáng vẻ lười biếng:
“Trong nhà loạn hết cả lên, nương tử cứ về phòng nghỉ đi. Nhỡ ai va phải nàng thì sao?”
Tống Cẩm khẽ gật đầu, mỉm cười:
“Nghe theo tướng công, thiếp về phòng ngay đây.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846436/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.