"Sao nào." Nguyễn Tứ nói, "Xấu hổ mà cậu còn nói chuyện với tớ lâu như vậy, thèm ngược lắm hử?"
"Sự chú ý của cậu có thể online được không," Khổng Gia Bảo đã sắp hút hết trà sữa, "Đây là chàng trai có thể lên bờ hoàn lương, trái tim chính nghĩa của cậu không kích động à?"
"À," Nguyễn Tứ có lệ, "Kích động ghê, tớ là đồng bọn của chính nghĩa." ①
"..." Khổng Gia Bảo nói, "Tớ nói với cậu một câu từ tận đáy lòng. Làm anh em nhiều năm như vậy mà tớ chưa đập cậu vì cái giọng ngứa đòn này, ngẫm lại tớ đúng là một người dịu dàng thiện lương mà."
"Cảm động quá đi." Nguyễn Tứ hỏi, "Sau đó thì sao? Con chưa kể xong vụ chàng trai sắp trở về con đường chính nghĩa, đừng lạc đề nữa."
"Sau đó tớ sẽ in ảnh chụp ra." Khổng Gia Bảo lướt ảnh, "Cậu định dùng mấy tấm ảnh này làm gì?"
"Đương nhiên là dùng ở chỗ cần dùng." Nguyễn Tứ ăn hết kem, "Lúc nó đánh nhau với Tần Tung là đã chạm vào điểm đau của tớ rồi."
"Chua quá." Khổng Gia Bảo nghiêng đầu dựa vào vai anh, "Người ta cũng muốn cậu bảo vệ như vậy."
Nguyễn Tứ nhìn về phía trước, giơ tay chào hỏi, "Lê Ngưng, vào uống một ly trà sữa..."
"Đệt mẹ!" Khổng Gia Bảo cứng đờ trong một giây.
"Không có ai cả." Nguyễn Tứ cười cả buổi, "Đồ thần kinh, có gan cậu đừng hoảng…"
"Rảnh quá vậy?" Khổng Gia Bảo ghét bỏ, "Tớ đang trong tình trạng nguy cấp, đừng có gây thêm phiền phức cho tớ nữa."
"Tình trạng nguy cấp gì." Nguyễn Tứ dựa vào ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/594448/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.