Chương trước
Chương sau
Hôm sau Tần Dược chạy xe đến.
Tần Tung đã ăn sáng xong, đang dựa ban công tán gẫu với Nguyễn Tứ, thấy Tần Dược xuống xe vẫy tay chào bọn họ.
"Chào chú Tần." Nguyễn Tứ tùy tiện giơ tay chào, nằm sấp trên lan can cười, "Hôm nào chú rảnh cùng đi chơi bóng không ạ."
"Ok, tuần tới ha?" Tần Dược ngẩng đầu, "Cuối tuần sau vừa hay mấy đứa mới vừa khai giảng, cũng không bận lắm. Gọi cha cháu nữa, ngày nào cậu ta cũng ngồi trong văn phòng, nếu không ra ngoài vận động chú sợ rằng vài năm nữa gặp lại cậu ta đã là một ông chú trung niên bụng bự rồi."
"Dạ," Nguyễn Tứ nói, "Cháu sẽ nói lại với cha, đến lúc đó xin chú giơ cao đánh khẽ."
Tần Tung đi xuống lầu, hai cha con chào hỏi nhau, Tần Dược nói với Nguyễn Tứ: "Vậy thì tuần sau gặp lại, đến lúc đó chú sẽ chạy đến, chúng ta cùng đi."
Nguyễn Tứ gật đầu, lúc Tần Tung nhìn sang còn nháy mắt, dõi theo đến khi chiếc xe chạy ra ngoài. Ngay sau khi xe rời đi, anh thay quần rồi gọi cho Khổng Gia Bảo.
"Chỉnh đốn xong chưa? Ra ngoài thôi!"
_____
"Màu da mới trông rất ngầu." Tần Dược lái xe, liếc mắt nhìn sang cậu, "Xem ra kỳ nghỉ này không tệ lắm nhỉ, gọi điện cho mẹ con chưa?"
"Có gọi mấy lần ạ." Tần Tung nói.
"Nói chuyện gì?" Tần Dược hỏi.
"Đều là trợ lý nhận." Cửa sổ xe được mở ra, thổi tóc Tần Tung bay lên, "Ý tứ truyền đạt rất ngắn gọn, không luyện piano thì đừng nói chuyện với mẹ."
"Chờ mẹ con bớt giận là được." Tần Dược xoay tay lái, "Chuyện con biểu diễn cô ấy nói với ba rồi, cách xử lý của con rất ấu trĩ. Ba hỏi con một câu, con không muốn đàn thật à?"
"Không muốn." Tần Tung trả lời.
"Dứt khoát đấy." Tần Dược bật cười, "Vậy sao lúc trước lại luyện? Ban đầu con nói với mẹ là con không muốn đàn, cô ấy cũng không đến mức chờ mong nhiều năm như vậy. Buổi biểu diễn đó không thành công, cô ấy chuẩn bị không dễ dàng gì, với cả kiêu ngạo quen rồi, câu nói kia của con là đang đánh lên mặt mẹ con, cô ấy không tức giận sao được?"
"Con đã nói với mẹ rất nhiều lần," Tần Tung nói, "Nếu chuyện này chỉ dựa vào một cái miệng là có thể thuyết phục được, con cũng không bỏ gần tìm xa."
"Tin tưởng cô ấy một lần nữa đi, không có người mẹ nào mà không biết..."
"Có lẽ chúng ta thật sự không hiểu nhau." Tần Tung đóng cửa sổ xe lại, "Ba, công bằng mà nói. Số lần mọi người ngồi nói chuyện phiếm với nhau chỉ là một con số, giống như con không muốn biết khi nào thì hai người có người yêu mới, mọi người cũng không muốn biết con có bằng lòng không."
Tần Tung vừa lên xe đã nhìn thấy cái ghế trẻ con mới được thêm vào ở hàng ghế sau, phật Di Lặc ngọc lưu ly lúc trước treo trên kính xe đã đổi thành vịt con cao su. Cả không gian không có thay đổi gì lớn, nhưng vẫn tràn ngập hương vị của một vài thành viên mới.
Có lẽ hai tháng nay không phải Tần Dược không có thời gian, mà là không có thời gian cho cậu mà thôi.
Tần Dược dừng lại, hai người im lặng có chút xấu hổ. Trong khi chờ đèn giao thông, hắn ta nói, "Ba chưa kịp nói với con. Năm ngoái vẫn đang suy nghĩ chuyện kết hôn, định làm nhỏ thôi. Hai tháng trước em trai con đến, ba vốn định chờ một khoảng thời gian nữa mới nói với con."
"Năm ngoái đã cân nhắc chuyện kết hôn, năm nay đã sắp vào thu mà con còn chưa biết." Tần Tung mỉm cười, "Hai tháng trước con trai nhỏ của ba đã tới, chúng ta còn cùng nhau chơi bóng bàn, con không nghe thấy dù một chữ. Hôm nay con bổ sung lời chúc mừng đến muộn."
"Nếu như con không ngại." Tần Dược chần chờ, "Đến nhà ăn một bữa cơm đi."
"Con không ngại." Tần Tung giơ tay mở nhạc, bỏ qua một đống bài hát, điều chỉnh âm nhạc sống động lúc đầu của Tần Dược. Một bài hát Fresh Off The Grill chấn động lỗ tai, cậu mở cửa sổ tựa lưng lên ghế, gõ theo nhịp trống, chậm chạp nói, "Bởi vì nó không quan trọng."
Tần Tung của trước đây.
Tần Dược còn nhớ rõ, lúc cậu mới cao dưới eo mình cực kỳ thích khóc, nhưng vui buồn rõ ràng. Cậu thích ăn gì, ghét chơi cái gì thì cậu sẽ nói rõ. Khi còn bé rất thích nói nhưng lại là một đứa trẻ rất hiểu chuyện và làm người ta bớt lo. Mấy năm đầu Tần Dược bề bộn nhiều việc, bận rộn làm ăn, bận rộn tự chữa lành giấc mộng đã tan vỡ của mình. Bởi vì quá bận cho nên Thư Hinh muốn ly hôn với hắn ta. Mới đầu muốn giao Tần Tung cho Quân đại viện, nhưng Tần Dược không có dũng khí đối mặt với ông cụ nên đã để lại cho Thư Hinh, an ủi mình tốt xấu gì Thư Hinh cũng là mẹ ruột của đứa nhỏ. Nhưng Thư Hinh cũng bận rộn, bận đến mức không có cách nào chăm sóc Tần Tung, bọn họ lạnh lùng nhìn nhau, muốn đứa nhỏ này lớn lên trong một đêm, lớn đến mức không cần để bọn họ phí tâm nữa, cho nên đẩy cậu, thúc giục cậu, muốn cậu lớn nhanh hơn nữa, lại nhanh hơn nữa.
Cuối cùng Tần Tung cũng đã trưởng thành. Biến thành một khúc xương độc lập, nhưng vẫn không có định hướng rõ ràng, trong mắt chỉ có thể là đứa nhỏ thờ ơ. Không quan trọng thì không quan tâm, không quan tâm thì sẽ không buồn. Nếu như từ đầu đến cuối trong phòng chỉ có một mình cậu, cậu không hy vọng cha mình hay mẹ mình đang ở xa sẽ trở về, như vậy cậu sẽ không phấn khích vì mong đợi, cũng sẽ không thất vọng vì cô đơn.
Tần Dược không nhắc lại chuyện thi vào trường quân đội nữa, lúc đến Quân đại viện ông nội cũng không đề cập tới. Tần Tung ăn cơm với ông cụ, rồi ngồi trong viện luyện chữ một lát.
Tần Vệ Quốc nhìn cậu luyện, gật đầu nói, "Chữ này được đó." Rồi nhớ tới chuyện gì đó, cười nói, "Đáng tin cậy hơn nhóc Tứ."
"Của anh ấy là ngọn gió cuồng dã, người bình thường không học theo được." Tần Tung rũ mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Hoa hoè trên đỉnh đầu đã sớm tàn, lá rụng xào xạc trong gió, vài chiếc lá khô rơi xuống mặt giấy. Tần Vệ Quốc vê lại thành cục nhỏ cỡ đầu ngón tay, hương trà lượn lờ, xung quanh không có ai.
"Ba con đã nói gì chưa?" Tần Vệ Quốc nói, "Lớn cả rồi, có gì mà không nói được, một chữ cũng không cho con hay, con cũng không phải con nít ba tuổi."
"Ba con," Tần Tung viết nét cuối cùng, "Có tính toán của riêng mình đi. Việc này nói hay không cũng được, trước sau gì cũng biết. Bọn con sống xa nhau, ba có sinh một đội bóng đá con cũng không thể chạm vào được."
"Nói gì mà đội bóng đá." Tần Vệ Quốc nhíu mày, "Hiện tại nhà nước mở chính sách, nó chỉ có thể có thêm một đứa nữa thôi, bằng không việc này ông cũng không đồng ý."
"Ông ấy đã hơn bốn mươi rồi, muốn có một gia đình hoàn chỉnh cũng tốt." Tần Tung đặt bút lên, "Tuy rằng mẹ con không nghĩ đến chuyện kết hôn nữa, nhưng vẫn có người yêu. Hai người đều tốt, ông cũng bớt lo rồi."
"Ba mẹ con đều tốt hết." Tần Vệ Quốc hỏi, "Vậy con ở chỗ nào?"
"Chẳng phải…" Tần Tung cười, "Đã đến chỗ ông nội à."
Hai ông cháu nhìn nhau cười, Tần Vệ Quốc cầm cây bút vừa rồi của cậu, thở dài, "Được rồi, còn có ông nội mà. Nhóc Tứ có phương hướng cho kì thi năm sau chưa?"
"Có rồi ạ," Tần Tung nói, "Anh ấy đã quyết định từ lâu."
"Cũng được, đứa nhỏ ngoan, bảo nó không bận thì đến chỗ ông chơi, bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn sợ ông." Tần Vệ Quốc không hỏi Nguyễn Tứ muốn làm gì, mà hỏi Tần Tung, "Vậy con muốn thi chung trường với nó không? Hai đứa lớn lên như hình với bóng ấy."
Lần này đúng là hỏi khó Tần Tung rồi.
Tần Vệ Quốc chậm rãi viết hai chữ "Tung Tứ" lên giấy, nói: "Lúc trước bàn với Nguyễn Thắng Lợi cho hai đứa hai chữ này không phải là vì để hai đứa dính chung với nhau. Tung dục hành tứ*, con không biết ý nghĩa của tên mình sao? Nếu thật sự không có," Tần Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn cậu, "Vậy chỉ có thể đi theo phương hướng của ông nội thôi."
(*Tung dục hành tứ/纵欲行肆:
_ Tung dục 纵欲: buông thả dục vọng; bạt mạng.
_ Hành tứ 行肆: hành vi không bị ràng buộc.)
____
"Mẹ kiếp." Khổng Gia Bảo cầm túi xách của Nguyễn Tứ lên xem, "Từ bao giờ mà cậu hào phóng như vậy hả! Nói mua là mua!"
"Cút." Nguyễn Tứ ôm chặt túi, "Không phải mua cho cậu, lo kéo mô-tơ của cậu đi."
"..." Khổng Gia Bảo lắc lắc trà sữa, "Sửa lại cách nhìn quê mùa của cậu cái. Tớ đã thay đổi từ lâu rồi, hiện giờ chỉ điên cuồng với tình yêu thôi. Cậu dùng tiền nhuận bút mua hết mấy thứ này hử? Chưa đến sinh nhật em trai mà."
"Anh đây vui thì mua tặng em ấy thôi." Nguyễn Tứ nói, "Hôm nay sắc trời đẹp, tớ mỉm cười nên tớ mua tặng em ấy. Chó độc thân cậu có hiểu không?"
"Ông sửa đúng cho đôi chó nam nam mấy người một lần nữa." Khổng Gia Bảo cầm ly trà sữa, "Hồi trước tớ cũng là sói vàng cô độc ở Trung học Số 2 đó, đừng suốt ngày gọi chó độc thân! Không hề lịch sự biết chưa."
"Nói y như con sói cô độc thích làm màu vậy." Nguyễn Tứ múc kem, "Cậu đang tự lừa gạt đó."
"Thôi đi," Khổng Gia Bảo chậc chậc: "Các cậu bây giờ là gió xuân thỏa chí cho phi ngựa**, chỉ biết bắt nạt người cô đơn như tớ, không nói nữa, không anh em gì sất. Nếu cậu còn muốn thứ Trần Lân kia thì thành thật nịnh nọt tớ đi."
"Béo à." Trong mắt Nguyễn Tứ chan chứa thâm tình tự biển, "Làm anh em nhiều năm như vậy, tớ..."
"Khụ." Khổng Gia Bảo ngửa người lên, "Bà mẹ nó! Cậu nhanh thu hồi lại đi, mẹ nó cậu lừa em trai vào tay như vậy đúng không? Wow, xã hội này nguy hiểm quá, cái gì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hoặc tớ còn quá trẻ."
"Vậy cậu còn nói nhảm cái gì?" Nguyễn Tứ nói, "Giao ra cho tớ xem."
Khổng Gia Bảo rầm rì, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở khóa mở album ảnh hiện ra một loạt ảnh chụp.
Nguyễn Tứ lướt từng cái, hỏi, "Lợi hại nha Khổng Bảo Bảo, cậu lấy đâu ra vậy?"
"Xin giúp đỡ từ người trong giang hồ." Khổng Gia Bảo cụng đầu với anh, "Cậu còn nhớ cái người bắn đại bác không thèm nhớ tới thân thích của nhà tớ không? Anh đại đeo dây chuyền vàng xăm hình trên tay đến nhà tớ chúc tết hồi năm ngoái ấy, tớ vẫn cho rằng anh ấy làm bộ làm tịch, lần này có thể hiểu ra được rồi, Liệt Diễm là do anh ấy mở đấy."
"Ôi!!!!" Nguyễn Tứ giơ ngón tay cái, "Lần trước không cúi đầu chào anh đại, thất kính thất kính."
"Bức ảnh này được chụp trong quán của anh ấy. Cái thằng Trần Lân này hơi đặc biệt cho nên anh ấy vẫn nhớ rõ." Khổng Gia Bảo như làm ám hiệu, "Cậu đoán xem tại sao nó có mặt trong trong Liệt Diễm?"
"Tớ đoán không ra." Nguyễn Tứ khuấy kem, "Cậu nói hết một lần được không vậy!"
"Tớ nói cho cậu biết, Trần Lân nuôi một ban nhạc nhỏ. Còn nuôi rất đàng hoàng, nó là tay guitar kiêm đội trưởng, hết thảy chi phí đều do nó trả. Có lẽ ba nó đủ khả năng chi trả, nhưng chỉ dựa vào chút chi phí sinh hoạt hàng tháng của nó thì không được, cho nên lúc nó tìm được Liệt Diễm, chính là vì có thể lên sân khấu, một là luyện gan, hai là thuận tiện kiếm chút tiền biểu diễn, cũng tìm cho mấy đồng đội của nó một chỗ bao ăn bao ở." Khổng Gia Bảo nói xong thở dài một hơi, "Tớ khá ngạc nhiên đấy, cậu nói xem có đúng không?"
Nguyễn Tứ: "Đãi ngộ chỗ anh đại cậu tốt ghê, còn bao ăn bao ở."
Khổng Gia Bảo: "..."
"Tớ nói chuyện phiếm với cậu." Khổng Gia Bảo nói, "Cmn xấu hổ vãi."
- -------------------
(** Trích Đăng Khoa Hậu, bản dịch thivien - Nguyen gia Dinh)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.