Hôm sau Tần Dược chạy xe đến.
Tần Tung đã ăn sáng xong, đang dựa ban công tán gẫu với Nguyễn Tứ, thấy Tần Dược xuống xe vẫy tay chào bọn họ.
"Chào chú Tần." Nguyễn Tứ tùy tiện giơ tay chào, nằm sấp trên lan can cười, "Hôm nào chú rảnh cùng đi chơi bóng không ạ."
"Ok, tuần tới ha?" Tần Dược ngẩng đầu, "Cuối tuần sau vừa hay mấy đứa mới vừa khai giảng, cũng không bận lắm. Gọi cha cháu nữa, ngày nào cậu ta cũng ngồi trong văn phòng, nếu không ra ngoài vận động chú sợ rằng vài năm nữa gặp lại cậu ta đã là một ông chú trung niên bụng bự rồi."
"Dạ," Nguyễn Tứ nói, "Cháu sẽ nói lại với cha, đến lúc đó xin chú giơ cao đánh khẽ."
Tần Tung đi xuống lầu, hai cha con chào hỏi nhau, Tần Dược nói với Nguyễn Tứ: "Vậy thì tuần sau gặp lại, đến lúc đó chú sẽ chạy đến, chúng ta cùng đi."
Nguyễn Tứ gật đầu, lúc Tần Tung nhìn sang còn nháy mắt, dõi theo đến khi chiếc xe chạy ra ngoài. Ngay sau khi xe rời đi, anh thay quần rồi gọi cho Khổng Gia Bảo.
"Chỉnh đốn xong chưa? Ra ngoài thôi!"
_____
"Màu da mới trông rất ngầu." Tần Dược lái xe, liếc mắt nhìn sang cậu, "Xem ra kỳ nghỉ này không tệ lắm nhỉ, gọi điện cho mẹ con chưa?"
"Có gọi mấy lần ạ." Tần Tung nói.
"Nói chuyện gì?" Tần Dược hỏi.
"Đều là trợ lý nhận." Cửa sổ xe được mở ra, thổi tóc Tần Tung bay lên, "Ý tứ truyền đạt rất ngắn gọn, không luyện piano thì đừng nói chuyện với mẹ."
"Chờ mẹ con bớt giận là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/594447/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.