Đại sảnh đầy người ngồi, tiết mục của Tần Tung được xếp ở đằng sau. Lúc ngồi xuống cổ áo Nguyên Tứ lộ ra một đóa hồng xinh đẹp, còn đội mũ lưỡi trai. Lý Thấm Dương nghiêng đầu sang trông thấy đóa hoa ấy, nhỏ giọng hỏi: “Con bao nhiêu tuổi rồi còn đi hái hoa của người ta nữa?”
“Con chào hỏi ông cụ chăm sóc hoa trước cổng rồi.” Nguyễn Tứ đáp: “Nói với ông ấy hôm nay con đến cổ vũ cho bạn gái, trên đường vội quá nên không kịp mua hoa, muốn xin một đóa để dỗ người ta vui vẻ.”
“Còn bạn gái nữa cơ.” Lý Thấm Dương vuốt váy, “Cô bé hay về chung với con mấy hôm trước thì sao?”
“Chuyện này mẹ cũng biết nữa á.” Nguyễn Tứ đổi tư thế ngồi, nhìn Lý Thấm Dương: “Mẹ à, tin tức của mẹ nhanh ghê.”
“Đúng rồi.” Lần nào Lý Thấm Dương được con trai khen đắc ý bảo: “Mẹ quen hết mấy phụ huynh trong tiểu khu, ngày nào con cũng đưa người ta lên tầng chín, ai mà không biết chứ. Lần trước không dẫn Tung Tung theo là chê người ta làm bóng đèn đúng không? Sau này không được thế nữa.”
“Tại sao không được?” Nguyễn Tứ bật cười: “Ngày nào con cũng phải dẫn Tần Tung theo à, có cần mỗi ngày dắt em ấy về nhà luôn không?”
“Nếu con không thấy xấu hổ thì nắm tay cũng được.” Lý Thấm Dương nhìn phía trước, Thư Hinh đang ngồi trên hàng ghế giám khảo, hai người phất tay chào hỏi. Lý Thấm Dương để tay xuống, một lát sau mới nói: “Hai đứa chơi với nhau nhiều năm rồi, từ tiểu học đến trung học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/594438/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.