Lâm Tố bỗng hơi cạn lời.
"Anh không có bệnh nhân à?"
"Không có. Có một bệnh nhân cũng vừa xong rồi." Đào Mục Chi đáp xong, hỏi: "Cô thì sao?"
"Cũng xong rồi." Lâm Tố đáp.
Nghe vậy, Đào Mục Chi nói: "Muốn đến chỗ tôi ngồi không?"
Lâm Tố: "..."
Tôi cảm thấy không phải anh đi dạo mà rõ ràng là đi cướp người!
Nhưng dù sao cũng phải đợi Đào Mục Chi tan làm rồi cùng nhau về, cô chờ ở ngoài cũng là chờ, Đào Mục Chi đã mời như thế, Lâm Tố đành chiều cho hắn cướp người đi vậy.
"Đi."
Lâm Tố đồng ý, hai người sóng vai đi về phía phòng bệnh của Đào Mục Chi. Trên đường, Lâm Tố như chợt nhớ ra cái gì, hỏi: "Chiều nay anh không có bệnh nhân nào đúng không?"
"Ừm." Đào Mục Chi đáp một tiếng.
Lâm Tố nhìn sang, Đào Mục Chi đối diện với tầm mắt của cô, thấy được mắt cô lóe sáng.
"Vậy chi bằng chúng ta..."
"Không thể về sớm."
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố thu lại hớn hở, bĩu môi quay đầu đi. Không thể thì không thể, mấy cái công việc nhà nước này đúng là gò bó hơn người hành nghề tự do như cô nhiều. Lâm Tố muốn đi làm thì đi làm, muốn về nhà thì về nhà, làm nhiều hưởng nhiều, làm ít cũng chẳng đến mức đói chết. Chụp hình muốn kéo dài thì kéo dài, muốn xong trước thì làm nhanh rồi về. Đào Mục Chi thì không được như thế, dù hắn có làm hết việc cũng vẫn phải ngồi vênh mặt ở đây chờ đến giờ tan làm mới được xách mông về.
-
Lâm Tố vừa thầm oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-hong-mem/946074/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.