Kết thúc một trận chí chóe, Đào Mục Chi rời nhà đi làm. Đào Mục Chi vừa đi, căn nhà náo nhiệt lập tức trở thành một cái xác rỗng. Lâm Tố ở trong phòng khách ngắm nghía độc đinh thêm một lúc, sau đó cũng sấy tóc, thay quần áo đến studio. Mấy ngày nay lịch trình của Lâm Tố đều kín mít, buổi sáng kín mít, đến chiều cũng kín mít. Cô hoàn thành công việc sớm, đúng bốn giờ lái xe đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng khám của Uông Giai Hoa, Lâm Tố điều hòa lại hơi thở, sau đó đưa tay gõ cửa. Tiếng của Uông Giai Hoa từ trong phòng truyền ra: "Mời vào." Lâm Tố đẩy cửa bước vào. Cô đứng ở cửa, lên tiếng chào: "Giáo sư Uông." So với hôm trước, hôm nay sắc mặt của Lâm Tố đã tốt hơn nhiều. Đôi mắt sáng ngời có thần, trên người không có vẻ gì giống như đang mệt mỏi, da dẻ mịn màng hồng nhuận, có thể thấy hai ngày nay ngủ nghỉ đều rất tốt. "Lại đi leo núi hả?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tố, Uông Giai Hoa cười hỏi. Uông Giai Hoa bắt đầu bằng chủ đề leo núi, Lâm Tố cũng hơi thả lỏng, đáp: "Vâng. Ngay ở công viên gần nhà ạ, sáng nay đi." "Không ngờ bác sĩ Đào lại giúp cháu luyện ra được sở thích này." Uông Giai Hoa cười nói. Lâm Tố: "..." Không phải hắn luyện cho cô sở thích này, mà là hắn cùng cô đi thực hiện cái sở thích này. "Leo núi vui không?" Uông Giai Hoa vẫn còn tiếp tục chủ đề leo núi. Lâm Tố hồi phục tinh thần: "Thật ra vẫn khá mệt. Nhưng mà lúc lên đến đỉnh núi, tầm nhìn rộng mở, thấy được cảnh sắc dưới núi thì sẽ không thấy mệt nữa." "Leo núi có thể khiến đầu óc thoáng đãng, cũng có thể giúp suy nghĩ được khai thông. Nếu như cả ngày cháu quanh quẩn trong nhà, trong lòng nếu như có chuyện gì đó thì cháu sẽ chỉ mãi nghĩ về nó, cứ thế, nó sẽ được phóng đại lên vô số lần, cuối cùng hoàn toàn chiếm lấy đầu óc. Nhưng nếu như cháu đi leo núi, để cho nhiều sự vật sự việc đi vào đầu hơn, có mặt trời mọc, có gió thổi trong rừng, còn có chú chim non bay lượn trên không trung, tất cả những thứ này đều sẽ làm phân tán suy nghĩ trong đầu cháu, sau đó, những chuyện bị đặt trong lòng sẽ không còn chiếm quá nhiều không gian nữa." Uông Giai Hoa nói. Tuy núi là Lâm Tố leo, nhưng mà Uông Giai Hoa đã hoàn toàn nói chính xác những gì Lâm Tố cảm nhận được, cô đồng ý đến mức gật đầu như gà mổ thóc. "Đúng đó đúng đó." Uông Giai Hoa nhìn dáng vẻ đồng quan điểm với mình của cô, khẽ nở một nụ cười, sau đó mới nhận ra Lâm Tố còn chưa ngồi. Bà đưa mắt đến chiếc ghế ở đối diện mình, cười nói: "Ngồi đi." Lâm Tố hiện tại đã hoàn toàn thả lỏng, nghe Uông Giai Hoa nói vậy thì ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống. Uông Giai Hoa quan sát sắc mặt của cô, hỏi: "Có chuyện gì mới xảy ra gần đây muốn chia sẻ với tôi không?" Buổi chẩn liệu của hai người đều bắt đầu từ những câu chuyện tán gẫu, trong quá trình đó Lâm Tố đều là người nói nhiều hơn. Uông Giai Hoa hỏi xong, Lâm Tố lập tức kể cho bà nghe một thay đổi nhỏ trong nhà mình. "Tôi đang nuôi một con cá." Lâm Tố nói, hai mắt sáng lấp lánh. Uông Giai Hoa cũng bị sự vui vẻ này của cô nhiễm sang, cười hỏi: "Ồ? Cá gì thế?" "Là cá nhỏ bắt được lúc chơi trò tung lưới bắt cá trong chợ đêm." Lâm Tố nói, "Tôi thả lưới ba lần mới bắt được một con duy nhất." Nói đến đây, Lâm Tố hơi xấu hổ. Uông Giai Hoa nghe vậy thì giống như cũng nhớ ra gì đó, bà nói: "Tôi cũng từng đưa con gái đi chơi, lúc đó con bé thả mấy lần đều không bắt được, cuối cùng mua cho con bé hai con bên ngoài, nhưng con bé lại không thích. Vẫn là tự mình bắt được sẽ vui hơn, có cảm giác gặt hái thành công." Lâm Tố lại gật đầu lia lịa. Uông Giai Hoa lại bị dáng vẻ của cô làm cho phì cười, hỏi: "Cá thế nào rồi?" Nhắc đến nuôi cá, Lâm Tố lại bắt đầu một chuỗi tràng giang đại hải. "Tốt lắm. Mua một cái bể cá, bên trong có máy bơm dưỡng khí, chỉ cần đúng giờ cho ăn là được." Nhắc đến cho ăn, Lâm Tố nhăn cái mũi, nói: "Nhưng mà không thể cho ăn nhiều, ăn nhiều nó sẽ bị bội thực mà chết." "Đúng rồi, đúng là không thể cho cá ăn quá nhiều." Uông Giai Hoa cười theo cô, lại hỏi: "Cũng chỉ có một con cá, cháu mua bể cá thế nào cho nó?" Uông Giai Hoa hỏi xong, Lâm Tố nói: "Loại lớn nhất." Cô nói xong, biểu tình của Uông Giai Hoa rõ ràng là hơi ngạc nhiên, Lâm Tố bèn khoa tay múa chân mô tả cho bà tưởng tượng được cái bể cá nhà mình, chiều dài bằng hai cánh tay cô dang rộng. "Dài thế này. Rồi thì bên trong rất xa hoa, có san hô, núi giả, đá cuội, rất đẹp." Lâm Tố hăng hái giới thiệu bể cá nhà mình, Uông Giai Hoa ngồi đối diện lắng nghe, cô nói xong, bà hỏi: "Cá nhỏ thả vào đó có tìm được không?" Lâm Tố: "..." Ồ. Hóa ra vấn đề này không chỉ có Đào Mục Chi lo lắng, mà ai cũng sẽ thấy là một vấn đề cần suy ngẫm. Lúc đầu Đào Mục Chi bảo cô mua một cái bể nhỏ, cô còn cho là Đào Mục Chi không tin tưởng cô, cảm thấy cô không thể nuôi dưỡng được độc đinh nhà mình. Hắn đúng là cảm thấy mua bể cá lớn thả độc đinh vào đó sẽ không thể tìm thấy. Hơn nữa lúc đổi nước, không cẩn thận khéo sẽ xả luôn cả độc đinh đi mất. Lâm Tố: "..." Xem ra câu hỏi này của Uông Giai Hoa đã hỏi khó Lâm Tố rồi. Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, Uông Giai Hoa nhớ lại dáng vẻ vừa rồi khi cô miêu tả độ lớn của cái bể cá nhà mình, cười cười hỏi: "Cái bể cá lớn như thế, chắc là tốn tiền lắm nhỉ?" Lâm Tố còn đang nghĩ về cái bể cá, nghe Uông Giai Hoa hỏi vậy thì ngẩng đầu nhìn bà, đáp: "Thật ra cũng không đến nỗi, một vạn tám." Uông Giai Hoa có hơi không nói nên lời: "Một vạn tám, vì nuôi một con cá?" Lâm Tố: "... Đúng ạ." Có hơi phô trương lãng phí hả? Nhưng mà cô cũng chỉ có một độc đinh là nó, đương nhiên là muốn cho nó điều kiện sống tốt nhất rồi. "Xem ra cháu rất thích con cá này." Không đợi cô giải thích, Uông Giai Hoa đã nói. Lâm Tố cứ như tìm được tri kỷ, liên tục gật đầu: "Tất nhiên rồi ạ, vì rất thích nên mới muốn mua cho nó cái bể tốt nhất." "Vì sao?" Uông Giai Hoa lại hỏi. Lâm Tố: "..." Còn có thể là vì sao? Là vì cô thích nó đó. Uông Giai Hoa cũng không để ý khuôn mặt nghệt ra của cô, bà nhìn cô, thong thả nói: "Cháu nuôi nó, muốn chịu trách nhiệm với nó, cháu thích nó, muốn đem những gì tốt nhất cho nó, có đúng không?" Nghe Uông Giai Hoa nói xong, Lâm Tố suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đúng vậy." "Vì sao? Vì sao cháu phải làm như thế?" Lâm Tố: "..." Ánh mắt Lâm Tố mờ mịt, cô có hơi không hiểu lời nói của Uông Giai Hoa. Uông Giai Hoa vừa hỏi cô vì sao lại đối xử tốt với cá nhỏ, muốn chịu trách nhiệm với nó, câu hỏi này vốn dĩ không có đáp án, bởi vì đây chính là bản năng của con người... Suy nghĩ đi đến đây, lông mi Lâm Tố thoáng run rẩy, cô cau mày, sau đó đưa mắt nhìn Uông Giai Hoa. Uông Giai Hoa vẫn bình tĩnh nhìn cô, không phải đang chờ câu trả lời của cô, mà là chờ cô tự mình hiểu ra. Xuất phát từ bản năng, xuất phát từ trách nhiệm, cô sẽ đem hết khả năng mình có để chăm sóc cho độc đinh. Cùng một góc nhìn như thế, mẹ sinh ra cô, đối với mẹ, cô cũng sẽ là đối tượng để bà dùng toàn bộ khả năng che chở đùm bọc. Nhưng mà hình như mẹ cô không như thế. Trọng tâm của câu chuyện bất tri bất giác chuyển đến đây, khiến cô nhớ lại bài tập về nhà mà buổi chẩn liệu trước Uông Giai Hoa đã giao cho mình. Ánh sáng trong mắt Lâm Tố co cụm lại một góc. Không khí vui vẻ sôi nổi thoáng chốc chỉ còn lại sự yên tĩnh, một quá trình chuyển đối này thật ra cũng mới chỉ qua vài câu nói. Uông Giai Hoa vẫn là biểu tình đó, sắc mặt Lâm Tố lại hết thả lỏng rồi co quắp. Cô bám vào tay ghế, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Nhìn đầu ngón tay bấu chặt vào tay ghế của cô, Uông Giai Hoa hỏi: "Câu hỏi lần trước cháu đã thử suy nghĩ chưa?" Lâm Tố đưa mắt nhìn bà. Ánh mắt của cô như một giọt mực rơi vào nước, sau đó lan rộng, cảm xúc trở nên mờ mịt rối rắm, nhưng lại không có quá nhiều sắc thái, chỉ có một màu đen duy nhất chậm rãi lan ra, sau đó không ngừng lan rộng, cô giống như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Không biết bao nhiêu lâu sau, Lâm Tố thu lại ánh mắt, cô cúi đầu nhìn mép bàn, nói. "Nhưng tôi không cảm thấy mẹ không yêu tôi, có thể chỉ là do phương thức của bà có vài chỗ không đúng thôi." Lâm Tố trực tiếp nhảy qua vấn đề mà bà hỏi, nhảy qua rồi, lại muốn giải thích thay cho mẹ trước đáp án đã được khẳng định kia. Cô đã nhận ra sự khống chế của mẹ với mình, nhưng cô không cho là mẹ sai, cô cảm thấy chỉ là phương thức mẹ dành tình yêu cho cô có đôi chỗ lầm đường lạc lối mà thôi... Lâm Tố thay mẹ bào chữa, Uông Giai Hoa chỉ im lặng lắng nghe, chờ cô nói xong, bà mới thu hồi ánh mắt, nói: "Cháu có thể đi hỏi mẹ thử xem." Lâm Tố ngước mắt, nhìn bà. "Đừng hỏi có phải mẹ đang khống chế tinh thần cháu hay không. Cháu chỉ cần làm như nhớ lại chuyện lúc trước, chuyện mà khiến cháu thắc mắc, hỏi vì sao bà ấy lại làm như thế, đáp án của cháu sẽ được rõ ràng hơn thôi." Uông Giai Hoa nói. Uông Giai Hoa nói xong, Lâm Tố cũng nhíu mày chặt hơn. Cô giống như rơi vào một trận chiến mới. Phải đi lật đổ tình yêu đã dành cho cô trong suốt hai mươi năm qua, còn phải thừa nhận người yêu mình nhất thế giới này hóa ra không hề yêu mình, dù là vế nào thì cũng đều khổ sở như nhau. Nhưng mà Lâm Tố phải đi làm. "Không phải tôi muốn cháu và mẹ có một trận chiến quyết liệt gì cả, chỉ muốn vấn đề tâm lý của cháu sớm được xóa bỏ. Nếu cháu không xóa bỏ nó, thì cháu sẽ còn tiếp tục bị cuốn trong vòng nước xoáy này. Vòng nước xoáy này do chính mẹ cháu tạo nên, hiện tại cháu đang vì tình yêu của mình với mẹ mà do dự có nên nhảy ra khỏi tình yêu của mẹ dành cho cháu hay không." "Cháu bắt buộc phải nhảy ra. Lâm Tố, nhảy ra rồi, vòng nước xoáy kia mới dừng lại, cháu mới có thể đứng ở bên ngoài nhìn vào tâm xoáy của nó. Tìm được tâm xoáy, vòng nước xoáy sẽ tan, cháu cũng sẽ ổn cả thôi." - Buổi chẩn liệu hôm nay của Lâm Tố kết thúc. Nếu so sánh, thì Lâm Tố của hôm nay cũng không quá nặng nề nghiêm trọng như lần trước, trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều. Lần trước Uông Giai Hoa hỏi ra một câu kia, khiến một thứ gì đó trong lòng cô ầm ầm sụp đổ. Loại cảm giác này giống như cô vốn đang đứng trên đất bằng, bỗng mặt đất nứt làm hai, loại cảm giác mất trọng lực thình lình ập đến khiến cô không kịp xoay sở. Mà sau khi đã trải qua quá trình suy ngẫm này, cá nhân cô đã có được cách nhìn của riêng mình, mà hiện tại góc nhìn của cô là từ phía bên này nhìn tới. Đứng ở vị trí này rồi, vẫn còn vấn đề tiếp theo cần xử lý, nhưng bởi vì còn chưa quen với sự sụp đổ vừa xảy ra, nên cô mới có hơi mệt mỏi. Lâm Tố vừa bước ra khỏi phòng khám của Uông Giai Hoa thì Đào Mục Chi đứng ngay bên ngoài lọt vào tầm mắt. Lâm Tố vốn đang có chuyện suy nghĩ, lúc nhìn thấy Đào Mục Chi còn hơi ngẩn ra. Mà Đào Mục Chi nhận ra cô đi ra ngoài, đã đi đến đứng đối diện với cô. "Sao anh lại ở đây?" Lâm Tố hỏi. Bây giờ mới năm giờ, hắn không cần cù làm việc mà đến trước cửa phòng khám của đồng nghiệp làm gì? Ở góc tường nghe trộm à? Bị Lâm Tố hỏi như thế, nhưng Đào Mục Chi vẫn rất bình tĩnh nhìn lại cô, đáp. "Đi dạo." Lâm Tố: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]