Kết thúc một trận chí chóe, Đào Mục Chi rời nhà đi làm. Đào Mục Chi vừa đi, căn nhà náo nhiệt lập tức trở thành một cái xác rỗng. Lâm Tố ở trong phòng khách ngắm nghía độc đinh thêm một lúc, sau đó cũng sấy tóc, thay quần áo đến studio.
Mấy ngày nay lịch trình của Lâm Tố đều kín mít, buổi sáng kín mít, đến chiều cũng kín mít. Cô hoàn thành công việc sớm, đúng bốn giờ lái xe đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng khám của Uông Giai Hoa, Lâm Tố điều hòa lại hơi thở, sau đó đưa tay gõ cửa. Tiếng của Uông Giai Hoa từ trong phòng truyền ra: "Mời vào."
Lâm Tố đẩy cửa bước vào.
Cô đứng ở cửa, lên tiếng chào: "Giáo sư Uông."
So với hôm trước, hôm nay sắc mặt của Lâm Tố đã tốt hơn nhiều. Đôi mắt sáng ngời có thần, trên người không có vẻ gì giống như đang mệt mỏi, da dẻ mịn màng hồng nhuận, có thể thấy hai ngày nay ngủ nghỉ đều rất tốt.
"Lại đi leo núi hả?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tố, Uông Giai Hoa cười hỏi.
Uông Giai Hoa bắt đầu bằng chủ đề leo núi, Lâm Tố cũng hơi thả lỏng, đáp: "Vâng. Ngay ở công viên gần nhà ạ, sáng nay đi."
"Không ngờ bác sĩ Đào lại giúp cháu luyện ra được sở thích này." Uông Giai Hoa cười nói.
Lâm Tố: "..."
Không phải hắn luyện cho cô sở thích này, mà là hắn cùng cô đi thực hiện cái sở thích này.
"Leo núi vui không?" Uông Giai Hoa vẫn còn tiếp tục chủ đề leo núi.
Lâm Tố hồi phục tinh thần: "Thật ra vẫn khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-hong-mem/946073/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.