Lan Ý run run, giọng lắp bắp
- Tôi... tôi... không biết... xin anh...
Bỗng 1 tiếng " Pằng", Lan Ý ngã ngay xuống nền gạch lạnh lẽo, máu bắt đầu chảy ồ ạt loang rộng. Mặc Tử Thần bóp cò, trúng giữa mi tâm của cô ta.
Căn phòng trở lên im lặng. Mặc Tử Khang cùng đám thuộc hạ cũng không có gì mà hoảng sợ bởi vì họ đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần rồi.
Mặc Tử Khang vẫn còn nhớ lúc trước anh hai nói: Đã là kẻ thù thì vẫn là kẻ thù! Không ai có thể cứu lấy mình, chỉ có mình tự cứu lấy bản thân. Chính vì vậy đừng bao giờ có cái suy nghĩ nhân nhượng với kẻ thù.
- Dọn dẹp lại chỗ này! Cho người sắp xếp cho tôi khách sạn khác!
- Dạ lão đại!
Mặc Tử Thần đứng dậy, phủi bụi hai tay, xong vứt khẩu súng ngay cạnh xác của Lan Ý. Hắn điềm nhiên ra khỏi phòng, không quên để lại 1 câu
- Lần sau làm việc gì thì nên cẩn thận mà suy nghĩ! Anh không muốn sự việc này diễn ra thêm 1 lần nào nữa!
Mặc Tử Khang chỉ hơi cúi. Đợi Mặc Tử Thần đi rồi, Mặc Tử Khang cũng rời khỏi phòng. Anh muốn đi tìm Lam Lệ để giải thích. Tuy không hiểu sao mình lại hành động như vậy nhưng anh chắc chắn việc mình làm là đúng.
__________________
Lục Nhiễm Vy từ từ mở mắt, đầu cô đau nhức, thân thể dường như mất sức lực. Nhìn quanh, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ.
Cửa phòng bất chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-bay-vo-yeu-lao-dai-rat-nguy-hiem/2686274/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.