Lục Nhiễm Vy và Niêm Mỹ ngồi dựa lưng vào nhau ở chính giữa căn phòng. Nói gì thì nói ở cạnh mấy bức tường kia toàn là xương người, làm sao cô có đủ bình tĩnh mà không sợ hãi được....
Đưa mắt nhìn qua khe cửa có chút ánh sáng chiếu vào... bây giờ chắc cũng tầm chiều rồi. Chỉ còn vài tiếng nữa chắc cô sẽ phải trở thành đồ ăn của bọn thổ dân mất.
- Không được!
Niêm Mỹ giật mình, quay lại
- Cô sao thế?
Lục Nhiễm Vy tức khắc đứng dậy. Không thể ở đây... cuộc đời cô tuy từ trước đến nay tuy không có gì tốt đẹp nhưng vẫn phải sống.
- Chúng ta sẽ thoát khỏi đây....
- Nhưng....
Niêm Mỹ ngập ngừng đưa mắt về phía mấy tên thổ dân canh ngoài cửa. Lục Nhiễm Vy nhìn quanh, phát hiện ra 1 chiếc cửa sổ nhỏ tầm cỡ 1 người chui qua.
- Đi theo tôi! Nhớ... suỵt....
Cái ý tưởng chợt lóe lên. Lục Nhiễm làm động tác ý là giữ im lặng, xong bước đến chỗ chiếc cửa sổ nhỏ. Bỗng Niêm Mỹ sợ hãi nắm chặt tay cô, giọng run run
- Nhiễm Vy.... ở dưới... xương...
Lục Nhiễm Vy nhìn xuống có chút hơi giật mình. Mấy cái thứ này quả là đáng sợ, nhưng không còn nhiều thời gian. Cô đưa chân, đá bay mất bộ xương lởm chởm trước mặt qua 1 bên, trong lòng thầm cầu nguyện những người đã chết tại đây đừng ám mình... chỉ là bất đắc dĩ.
Đến bên chiếc cửa sổ nhỏ, Lục Nhiễm Vy cởi áo khoác ngoài, gạt những màng nhện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-bay-vo-yeu-lao-dai-rat-nguy-hiem/2686277/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.