Chương trước
Chương sau
- Tình hình là tôi đã thiết lập toàn bộ chính sách cho các lô hàng vũ khí. Chúng ta có thể kết hợp vận chuyển buôn bán sang thị trường Châu Âu cũng như các Châu khác trên thế giới... Mà... Mặc lão đại... ngài vẫn nghe chứ?

Cả căn phòng mọi người đang chăm chú lắng nghe theo dõi trình chiếu của Dương Trác Diện, bất chợt nhìn sang Mặc Tử Thần.

Mặc Tử Thần vẫn ngồi đó, gật đầu. Kể từ khi người của hắn quay trở lại thông báo không tìm thấy cô thì Mặc Tử Thần dường như chẳng thể tập chung vào việc gì cả.

Có phải... đây gọi là nhớ???

Bỗng Mặc Tử Thần đứng dậy, vẻ mặt không chút biểu cảm

- Tôi về trước!

Chưa kịp để ai nói câu gì, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Mọi người ai nấy cũng ngạc nhiên. Một người trong số đó lên tiếng

- Dương tổng! Chẳng phải chúng ta đang họp sao? Vậy mà Mặc lão đại lại bỏ dở giữa chừng như vậy?

Dương Trác Diện hơi khó xử, anh ngồi xuống giải thích

- Nếu Mặc Lão đại đã đi rồi thì cuộc họp dừng tại đây. Tôi sẽ liên hệ thảo luận với ngài ấy sau.... Giải tán!

________________

Về đến khách sạn, Mặc Tử Thần nhanh chóng lên phòng mình. Khi hắn bước vào, Mặc Tử Khang cùng Lam Lệ đang ở đó. Dĩ nhiên, cũng có cả cô gái gây ra sự hiểu lầm cho hắn và Lục Nhiễm Vy.

Mặc Tử Thần không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế da gần đó. Từ ngoài bỗng xuất hiện mười mấy tên mặc áo đen đi vào đứng sau hắn.

- Mặc Tử Khang! Nói cho anh biết, em có quen cô ta không?

Mặc Tử Khang đứng đó, nghe vậy liền nhìn Mặc Tử Thần. Quả thực anh chưa bao giờ thấy anh hai của mình lại giận như lúc này

- Em... có quen... cô ta trong 1 lần đi bar... rồi... qua đêm...

Mặc Tử Khang nhỏ giọng. Lúc này, Mặc Tử Thần không thể kiềm chế được mà đập mạnh tay xuống chiếc bàn gần đó.

- Em... dám giấu anh chuyện này? Có biết cô ta đã gây ra rắc rối gì không?

- Anh... hai... quả thực em không biết thật... em chỉ biết lúc đó mình uống say...

Mặc Tử Khang vẫn nhớ rõ ràng, lúc đó chỉ uống có vài ly. Xong không hiểu tại sao lại thiếp đi. Khi tỉnh dậy đã thấy người phụ nữ này nằm bên cạnh. Anh đã cho người sắp xếp ổn thỏa lại mọi thứ, vậy mà người phụ nữ này lại dám xuất hiện ở đây

Lan Ý liếc sang nhìn Mặc Tử Khang rồi lại là Mặc Tử Thần. Cô ta không thể ngờ họ lại là anh em sinh đôi. Tên áo đen hôm nọ cho cô biết chỗ của Mặc Tử Khang, cô ta muốn khơi gợi lại đêm đó để kiếm ít tiền, ai ngờ tên áo đen đó lại không nói cho cô ta biết Mặc Tử Khang có người anh em sinh đôi.

Riêng Lam Lệ cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Cô không thể ngờ Mặc Tử Khang lại làm ra chuyện này. Vậy mà lúc trước cô lại nghĩ anh ta là người đàng hoàng. Hôm qua cô nhận được cuộc gọi của Lục Nhiễm Vy, nhưng không ngờ con bé lại không nói năng gì. Không biết giờ Lục Nhiễm Vy ra sao nữa...

Lam Lệ đột nhiên chạy nhanh đi. Mặc Tử Thần cũng không bảo thuộc hạ ngăn lại. Mặc Tử Khang thấy vậy hơi kích động định chạy theo

- Lam Lệ...

- Đứng lại. Anh đã cho phép em rời khỏi đây chưa?

Mặc Tử Thần lên tiếng. Mặc Tử Khang đành miễn cưỡng đứng lại. Bỗng dưng, anh nắm chặt tay lại, đi về phía Lan Ý, túm cổ cô ta

- Cô... thực ra là muốn gì? Số tiền lúc trước tôi đưa cho cô không đủ sao?

Ánh mắt sắc lạnh của Mặc Tử Khang khiến Lan Ý hơi hoảng. Nhưng cô ta nhanh chóng che giấu, hơi nhếch miệng

- Anh... mau bỏ ra, em đang mang thai con của anh đấy!

Nghe vậy, Mặc Tử Khang cười lạnh, hất cô ta xuống đất.

- Con tôi? Ai mà biết được loại người như cô qua đêm với biết bao thằng rồi mang thai, bây giờ lại đổ là con của tôi? Nực cười!

- Anh.... được thôi, nếu anh không muốn nhận đứa bé này...

Lan Ý nghe vậy thì khó chịu. Bỗng trong đầu cô ta nảy ra 1 ý. Nhân lúc mọi người lơ là, cô ta liền chạy nhanh đến bức tường gần đó.

Dường như Mặc Tử Thần hiểu ra ý dồ của cô ta, lạnh giọng

- Giữ chặt cô ta lại!

Đám thuộc hạ nghe vậy nhanh chóng đi đến ngăn Lan Ý lại, tóm cô ta dễ dàng.

Thuộc hạ của Mặc Tử Thần được huấn luyện ngiêm ngặt nhất, động tác lúc nào cũng nhanh nhẹn nên Lan Ý dù có muốn cũng không thể nào nhanh bằng bọn họ

- Thả tôi ra... mấy người...

Mặc Tử Khang thì vẫn đứng đó, chưa hiểu cái gì.

Đám thuộc hạ dẫn Lan Ý đến trước mặt của Mặc Tử Thần, đạp chân bắt cô ta quỳ xuống.

Dường như ai trong đây cũng có thể cảm thấy cái ánh mắt như mắt như muốn giết người của Mặc Tử Thần. Thật là đáng sợ!

Nhận lấy tập hồ sơ từ tay thuộc hạ, Mặc Tử Thần vứt xuống trước mặt của Lan Ý

- Muốn đâm đầu vào tường để Mặc Tử Khang cảm thấy day dứt mà thu nhận cô sao? Đúng là đồ ngu ngốc! Hồ sơ tài liệu cuộc đời của cô đang ở trong đó, cầm lên mà xem!

Lan Ý run run cầm tập hồ sơ dưới đất lên xem. Cô ta suýt nữa giật thót. Không ngờ Mặc Tử Thần lại có thể điều tra cặn kẽ như vậy.

-  Xem xong rồi chứ? Theo như tôi thấy thì.... đứa bé trong bụng cô là của một  người đàn ông làm việc tại 1 công ty tư nhân...

Mặc Tử Khang vừa nghe anh hai nói xong, tức giận

- Cô dám!

Anh định lao đến cho cô ta 1 bài học thì bị thuộc hạ giữ lại

Mặc Tử Thần nhếch miệng, rút từ đâu ra khẩu súng chĩa thẳng vào mi tâm Lan Ý

- Nói! Ai sai khiến cô đến nhà hàng đó? Không nói! Chết!

Cả người Lan Ý toát mồ hôi lạnh. Mặc Tử Thần đúng như cái tên, giống hệt vị thần chết lấy đi mạng sống của người khác.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.