Chương trước
Chương sau
Những ai có mặt ở đấy không khỏi trố mắt. Đám Tần Hào như bị đóng băng, nhân cơ hội đó, cô gái lạ liền đẩy đám Tần Hào ra, nhanh chân chạy đến chỗ Mặc Tử Thần.

Nhìn thấy Lục Nhiễm Vy đứng bên cạnh hắn, cô ta không thèm để ý mà đẩy cô sang 1 bên, nắm tay Mặc Tử Thần

- Thần! Em có thai rồi, là con anh! Hai mẹ con em bây giờ không có nơi nào để đi....

Chưa kịp để cô ta nói hết câu, Mặc Tử Thần cau mày hất mạnh tay khiến cô ta ngã xuống đất

- Cút! Tôi không quen!

Sự lạnh nhạt của Mặc Tử Thần khiến cô ta càng thêm ý không bỏ cuộc

- Anh... sao anh lại có thể như vậy? Đứa bé chính là con anh... được... vậy anh xem đi!!!

Cô gái đó liền khó khăn đứng dậy, bỗng từ đâu rút trong túi ra 1 chiếc điện thoại, ấn vài lần rồi đưa ra trước mặt Mặc Tử Thần xem clip.

Lục Nhiễm Vy như bị hóa đá, cô như không thể tin vào mắt mình. Trong chiếc điện thoại đó là cảnh Mặc Tử Thần và cô gái trước mặt đang ân ái với nhau. Cả khung cảnh xung quanh dường như im lặng như tờ. Riêng Mặc Tử Thần thì hơi cau mày. Người trong điện thoại nhìn thoáng qua biết ngay  là không phải hình ghép. Đương nhiên, ngoài Lục Nhiễm Vy ra thì Mặc Tử Thần chưa bao giờ đụng chạm với người phụ nữ nào. Vậy kết quả chỉ có thể là người trong hình chính là anh em sinh đôi của hắn, Mặc Tử Khang.

Đưa mắt nhìn liếc qua cô, không hiểu sao, trong lòng hắn lại muốn giải thích ngay. Mặc Tử Thần cầm lấy chiếc điện thoại trên tay cô gái trước mặt, không nhân nhượng mà ném mạnh xuống đất.

Lục Nhiễm Vy hơi giật mình. Trong đầu cô lúc này rất hỗn loạn khi nhìn clip đó. Cô cũng là 1 hacker, chỉ cần nhìn cũng biết không phải ghép. Cô không thể tin nổi mình bị Mặc Tử Thần phản bội....

Cánh tay Mặc Tử Thần vội nắm lấy tay cô, để đối diện với ánh mắt mình

- Tôi không quen cô ta! Không cần biết mọi người có tin hay không, nhưng tôi cần em tin tôi!

Cả người Lục Nhiễm Vy như bị điện giật. Cô lập tức không suy nghĩ nhiều mà rút tay ra

- Xin lỗi... tôi không có bị mù! Thì ra... anh lại coi tôi như món đồ chơi vậy?!!!

Nước mắt cô chợt cứ thế rơi, giờ trong đầu cô chỉ là hình ảnh cảnh ân ái của hắn và cô gái đó mà không suy nghĩ gì khác.

- Thật thất vọng!

- Vy Nhi!!!!

Bỗng nhiên khóe miệng cô nhếch ý cười. Lục Nhiễm Vy xoay người, chạy nhanh ra ngoài. Lúc này tim của Mặc Tử Thần không hiểu sao như muốn thắt lại. Hắn gầm lên

- Còn đứng đó à! Mau đuổi theo cô ấy ngay!

Đám Tần Hào hơi giật mình. Tiêu Trác cùng Tần Nhan đuổi theo cô. Còn Tiêu Triệt và Tần Hào ở lại

- Lão đại! Còn cô ta?

Nhìn cô gái vừa gây rối, Tần Nhan lên tiếng. Mặc Tử Thần đưa mắt nhìn chằm cô ta, trong lòng nổi giận lôi đình muốn bóp chết cô ả trước mặt. Nhưng hắn lại thôi vì cô ta đang mang thai...

- Dẫn cô ta đi! Tôi muốn hỏi cô ta vài chuyện! Tiêu Triệt, lập tức gọi cho Mặc Tử Khang đến Bắc Kinh ngay lập tức cho tôi!

- Dạ! Lão đại!

Mặc Tử Thần bực tức đi nhanh ra khỏi nhà hàng. Tần Hào cùng Tiêu Triệt dẫn cô gái đó theo sau. Vậy là bữa ăn hắn chuẩn bị cho cô đã bị 1 cô gái lạ phá hủy! Lần này Mặc Tử Thần thề phải giải quyết việc này ngọn ngành vụ này mới được....

Cả nhà hàng sau vụ vừa rồi ai nấy vẫn còn hơi mất tự nhiên mặc dù đã trở lại bình thường. Người đàn ông từ Phòng Vip tầng 2 chứng kiến cảnh vừa rồi thì khóe miệng mỉm cười 1 cách tà mị vừa ý.

- Mẹ... mẹ thấy sao? Lan Ý được con sắp xếp làm rất tốt! Có vẻ như chúng ta còn phải cần con cờ này dài dài...

Người đàn ông đó không ai khác ngoài K. Người phụ nữ trung niên cắt 1 miếng bít tết từ trên chiếc đĩa, thản nhiên cho vào miệng.

- Mẹ đã nói rồi! Chừng nào Mặc Gia sụp đổ hoàn toàn mẹ mới yên tâm!

K ngồi xuống nhâm nhi ly Coket xanh lục. Trong đầu lại hiện lên kế hoạch hoàn hảo tiếp theo...

___________________

Lục Nhiễm Vy cứ chạy mãi. Cô dường như không biết mệt. So với việc đau lòng vừa trải qua thì bây giờ chẳng còn gì nữa.

Vừa nãy Tần Nhan và Tiêu Trác theo sau nhưng bị cô cắt đuôi được. Đưa tay quệt nước mắt đang chảy, Lục Nhiễm Vy mở chiếc balo mini đeo đằng sau, rút ra 1 thiết bị nhỏ sau đó đưa lên tai

Đầu dây bên kia bỗng vang lên giọng nói quen thuộc

- Lục Nhiễm Vy! Là em sao?

Lam Lệ hơi lo lắng. Lúc này, cô dường như không kiềm chế được những tiếng nấc giọng

- Em sao vậy? Mau nói chị nghe đã xảy ra chuyện gì???

Không hiểu sao cô không muốn nói ra nữa. Cứ nhắc lại chuyện đó là lòng lại cảm thấy đau.

Lục Nhiễm Vy thẫn thờ buông thõng tay. Lam Lệ cố gắng gọi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Tắt máy, cô để thiết bị vào lại chiếc balo mini xong lại ngồi xụp xuống nền đường.

Không hiểu sao trời lại đột nhiên mưa to. Xe cộ đi lại tấp nập bên đường. Lục Nhiễm Vy vẫn ngồi đó... nước mưa cứ thế rơi khiến cả người cô ướt sũng...

Từ đâu 1 chiếc xe đen đi ngang qua, người bên trong xe dường như nhận ra cô. Chiếc xe tức khắc dừng lại, lùi về phía sau dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, 1 người đàn ông vội vàng cầm chiếc ô đi đến che mưa cho cô. Lục Nhiễm Vy như người mất hồn, không phản ứng. Dường như cô nhận ra người đàn ông trước mặt cô là Trấn Hàn...

Thấy cô như vậy, Trấn Hàn lo lắng, không chần chừ ôm chặt lấy cô

- Tiểu Vy! Em sao vậy? Nhanh... anh đưa em đi... người em ướt hết rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.