Biết là Thẩm Quân Dao không muốn đi, hắn nhận ra Thẩm Quân Dao đang rất muốn chơi, nhưng cô không thể cứ ngồi ngoài này mãi được. 
Bác sĩ đã căn dặn hẳn, tuyệt đối không được phép để Thẩm Quân Dao bị nhiễm lạnh, điêu đó sẽ càng khiến cho thời gian sống của cô bị rút ngắn. 
"Anh xin em, về phòng có được không?" 
Trác Du Hiên đau đớn van xin, bây giờ có bắt hắn chịu nhục quỳ xuống đây hắn cũng cam lòng, chỉ cân Thẩm Quân Dao có thể cùng hắn trở về phòng mà thôi. 
Những lời van xin tha thiết thành khẩn truyền ra từ miệng của Trác Du Hiên, nghe đau đớn làm sao? Trác Du Hiên cũng biết đi câu xin người khác hay sao? Buồn cười thật! Người đàn ông này không sợ trời không sợ đất, nay lại hạ mình van xin một người phụ nữ từng ngồi tù, có địa vị vô cùng thấp kém trong xã hội. 
Hắn vốn dĩ không cần phải làm như thế, nếu là trước đây, Trác Du Hiên chắc chắn sẽ dùng đến bạo lực để lôi Thẩm Quân Dao về phòng. 
Nhưng bây giờ, hắn không dám! Việc Trác Du Hiên hắn hối hận nhất trên cuộc đời này là chính tay bẻ gãy đi đôi cánh đang tỏa sáng ở trên thế gian kia của Thẩm Quân Dao, người con gái mà hắn yêu nhất. 
Trác Du Hiên thật lòng yêu Thẩm Quân Dao, chỉ là hắn đã nhận ra điều đó quá muộn. 
Để rồi làm tổn thương người con gái ấy một cách sâu sắc như thế, bây giờ không còn cơ hội để mà quay đầu nữa. 
Hắn chỉ có thể dốc hết sức mình, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174312/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.