"Muốn ăn, vậy ngồi đây, anh mua cho em!"
Trác Du Hiên vỗ lên vai của Thẩm Quân Dao, hắn dặn dò cô ngồi đợi hắn một lúc ở đây để hắn chạy đi mua cho cô.
Bây giờ cho dù có phải chạy xa mấy chục cây số, Trác Du Hiên cũng chấp nhận, chỉ cần làm cho Thẩm Quân Dao cảm thấy vui vẻ là được.
Thẩm Quân Dao cả người ngẩn ra nhìn những đứa trẻ đang nô đùa phía trước, nhìn những cảnh tượng vô cùng hạnh phúc kia.
Bóng chiều tà đã buông xuống, thành phố Bắc Kinh xa hoa lộng lẫy đột nhiên chìm vào bên trong bóng tối.
Mặt trời đã dần xuống núi, thân thể nhỏ bé của Thẩm Quân Dao vẫn ngồi ở đó.
Bóng tối như nuốt chứng lấy cô.
Màn đêm trước mắt hệt như cuộc đời của Thẩm Quân Dao vậy! Tối tăm, lạnh lẽo, cô đơn, hiu quạnh! Trác Du Hiên chạy đi một lúc lâu, cũng may ở gần bệnh viện cũng có người bán kẹo bông gòn, cho nên Trác Du Hiên cũng không phải chạy đi quá xa.
Hắn hớn hở mua vài cây kẹo đủ màu sắc về, cho dù không ăn hết nhưng để cho Thẩm Quân Dao ngắm nhìn mấy cây kẹo này cũng được.
Hắn ta mua xong, vội vã chạy về, tay giữ thật chặt những cây kẹo bông gòn ở trong tay của mình.
Nhưng khi trở lại chỗ đó, Trác Du Hiên không hề nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Quân Dao đâu nữa.
Trác Du Hiên giật mình, hắn hoảng hốt vô cùng, sợ đến mức mấy cây kẹo ở trong tay của hẳn rơi xuống đất.
Thẩm Quân Dao đi đâu mất rồi? Có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174311/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.