"Dạ phải! Là em nấu!"
Thanh âm phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao cực kỳ là nhỏ.
Thẩm Quân Dao cũng muốn nói to lắm chứ, nhưng cổ họng của cô đang cực kỳ đau rát, không thể nói lớn tiếng được.
Khó khăn lắm mới có thể nói ra nhưng cũng đủ để Trác Du Hiên nghe thấy.
Thấy Trác Du Hiên hơi gật đầu, Thẩm Quân Dao lại cúi mặt xuống đất.
Lúc này, Trác Du Hiên mới quay sang nhìn Thẩm Quân Dao, trên môi còn giữ một nụ cười nhếch mép.
"Thẩm Quân Dao, có phải cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì phải không hả?"
Ánh mắt của Trác Du Hiên ngày càng trở nên thâm sâu, khó đoán.
Dường như con người của hắn đang suy tính một điều gì đó.
Trên gương mặt của Trác Du Hiên, nụ cười của hẳn ngày càng đậm dần, lộ ra rõ vẻ nguy hiểm hiếm có.
Hình như Trác Du Hiên đang có kế hoạch gì đó.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên lại nghĩ ra cách gì để hành hạ Thẩm Quân Dao hay sao? Có lẽ chính là vậy.
Thế nên, trên gương mặt của Trác Du Hiên mới hiện lên sự vui vẻ hài lòng hiếm thấy kia.
Thẩm Quân Dao hai tay đan xen vào nhau, bấu chặt vào vạt áo trước bụng mình.
Thẩm Quân Dao mơ hồ, như không tin vào tai của mình, không tin vào những gì mà bản thân cô vừa mới nghe thấy.
Khuôn mặt Thẩm Quân Dao rất đỗi ngạc nhiên.
Thẩm Quân Dao ngước mắt lên, đối diện với gương mặt anh tuấn cùng nụ cười nhếch mép mang theo một chút gì đó là sự khinh bỉ cùng với sự hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174065/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.