Lúc này, Thẩm Quân Dao đã tắm xong, bước ra nhìn thấy Trác Du Hiên đã trở về, khuôn mặt cô cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Du Hiên, anh về rồi à? Mau lại đây ăn cơm đi"
Thẩm Quân Dao kéo chiếc ghế bên cạnh ra, muốn để Trác Du Hiên ngồi xuống đó.
Còn Thẩm Quân Dao định ngồi xuống bên cạnh thì tiếng nói của Trác Du Hiên đã vang lên.
"Thẩm Quân Dao, cô hãy nhớ, mình chỉ là một con chó.Mà đã là chó thì không có quyền ngồi chung bàn để ăn cơm với Trác Du Hiên tôi đây."
Đôi mắt sắc lạnh của Trác Du Hiên nhìn chằm chẳm lên người của Thẩm Quân Dao đang có ý định ngồi xuống bàn ăn phía kia.
Giọng nói của Trác Du Hiên vẫn độc địa, tàn nhẫn như lúc ban đầu vậy.
Sắc mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói mang theo vài phần cay nghiệt, như muốn xông lên đẩy Thẩm Quân Dao ra khỏi chiếc ghế kia vậy.
Trác Du Hiên càng nhìn Thẩm Quân Dao, hắn lại càng cảm thấy bẩn mắt, chỉ muốn rửa sạch những thứ mà Thẩm Quân Dao đã chạm vào vậy.
Trác Du Hiên hắn ngại bẩn lắm, đặc biệt là những thứ không sạch sẽ chạm vào đồ dùng của hắn, Trác Du Hiên sẽ không muốn dùng thứ đó nữa mà sẽ ngay lập tức vứt đi.
Nay cũng vậy, chiếc ghế kia đã bị cánh tay dơ bẩn của Thẩm Quân Dao chạm vào, hän càng không muốn ngồi xuống đó.
Trong thâm tâm của Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao luôn là một người phụ nữ ham danh lợi, hư vinh.
Thẩm Quân Dao làm những thứ này cũng chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174064/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.