Thẩm Hạo Khanh biết tin Khiết Băng gặp tai nạn liền chạy nhanh vào bệnh viện. Nhìn cô tiều tụy nằm trên giường bệnh, lòng hắn đau như cắt. Nếu hắn không để cô lại một mình, có lẽ tai nạn đã không xảy ra rồi.
“Khiết Băng, anh thật sự xin lỗi…”
Một ngày sau đó, cô mới tỉnh dậy. Hôm nay đã là ngày thứ ba nằm trong bệnh viện nhưng Khiết Băng vẫn không thiết ăn uống gì. Thẩm Hạo Khanh lo lắng đến mức bỏ lại hết công việc mà ở bên cạnh chăm sóc cho cô gái nhỏ.
“Em nghe lời anh, ăn một chút cháo có được không?”
Khiết Băng không đáp lại lời hắn, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, biểu cảm trên gương mặt bỗng chốc thay đổi, môi mím chặt dường như đang rất giận.
“Nếu em cứ thế này liệu có sống nổi thêm vài ngày nữa không?”
“Anh… cút đi!” Khiết Băng thều thào nói.
Dì Lý thấy tình hình không ổn, vội tìm cách hòa giải:
Dì Lý thấy tình hình không ổn, vội tìm cách hòa giải:
“Thiếu gia, cứ để tôi đút cháo cho cô ấy. Cậu ra ngoài một lát đi!”
Bà nhận lấy bát cháo từ tay hắn. Thẩm Hạo Khanh ngoái đầu lại nhìn cô, Khiết Băng lại né tránh. Hắn bất lực rời khỏi phòng bệnh, bỏ ra ngoài hành lang ngồi.
Sở Trạch về nhà tắm rửa xong lại chạy ngay vào bệnh viện. Anh nhìn hắn ngồi ở bên ngoài, liền hỏi:
“Làm sao lại ngồi ở ngoài đây?”
Thẩm Hạo Khanh không nói năng gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Sở Trạch ngán ngẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435553/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.