Thẩm Hạo Khanh không để Khiết Băng ở bệnh viện điều trị mà đưa cô về nhà. Hắn cũng dặn dò dì Lý không được để ai tiếp xúc với cô, đặc biệt là Sở Trạch và Cao Minh Viễn.
Khiết Băng rơi vào trạng thái trầm cảm nặng, cả ngày cứ ở lì trong phòng, không muốn ra ngoài. Chính vì Thẩm Hạo Khanh luôn cho người canh chừng cô, nên Khiết Băng càng trở nên vô hồn, vô cảm như vậy.
“Thiếu phu nhân! Thiếu gia cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, cô đừng nghĩ ngợi nhiều rồi làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Dì Lý ngày nào cũng nói chuyện với cô, nhưng đều là một mình bà độc thoại, hiếm lắm Khiết Băng mới mở miệng nói một câu. Còn những lúc có Thẩm Hạo Khanh, cô sẽ nằm im trên giường, giả vờ ngủ.
Khiết Băng trốn tránh hắn, chung quy cũng vì trốn tránh thực tại. Đứa trẻ trong bụng cô mất rồi, dù đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận được.
“Khiết Băng, em đang ở trong đó đúng không? Xin em ra gặp anh đi!”
“Các người mau buông tôi ra! Thẩm Hạo Khanh, cậu tránh ra cho tôi.”
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ẩu đả. Khiết Băng hướng mắt về phía cửa phòng, loáng thoáng nghe được giọng nói của Sở Trạch. Cô chầm chậm rời khỏi giường, bước ra bên ngoài.
“Cậu gặp Khiết Băng để làm gì? Bây giờ sức khỏe cô ấy rất yếu, vốn không thích hợp gặp ai cả.”
“Khốn kiếp! Sao cậu lại giấu Khiết Băng hả? Tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435554/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.