Sau
Ngoài đường, Dương Trạch và Cao Minh Viễn đang ráo đi tìm Khiết Băng. Hai người đi một vòng lớn khắp thành phố, hỏi thăm không biết bao nhiêu người nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Dương Trạch ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ mệt, đúng lúc nghe điện thoại của Thẩm Hạo Khanh.
“Đã tìm thấy người chưa?”
“Vẫn chưa thấy.”
Thật ra hắn cũng đang đi khắp nơi tìm cô. Thẩm Hạo Khanh đến công viên mà hai người từng đi, nhưng vẫn không thấy cô đâu. Hắn để xe ở bên lề đường, rồi rảo bước trên con đường vắng, bất giác nhìn thấy một cây hoa tử đằng đang độ hoa nở rộ.
Thẩm Hạo Khanh ngước lên chạm nhẹ vào một cánh hoa tử đằng máu tím, trái tim bỗng truyền đến cảm giác đau nhói. Hắn khẽ thở dài, do dự một hồi mới nói:
“Sở Trạch, có thể giúp tôi điều tra một chuyện không?”
“Là chuyện gì?” Anh hỏi.
Hắn nói ra nghi ngờ trong lòng mình, dù có hơi vô căn cứ nhưng hắn vẫn muốn làm sáng tỏ mọi chuyện. Lúc trước Ninh Khiết Quỳnh nói mình cũng bị bắt cóc nên mới gặp được Thẩm Hạo Khanh ở căn nhà kho cũ, nhưng mà hắn lại cảm thấy có gì không đúng lắm.
Nếu đổi lại là Khiết Băng, khả năng đó sẽ cao hơn rất nhiều! Thẩm Hạo Khanh bấy giờ mới sợ bản thân nhận nhầm người.
“Được. Tôi giúp cậu điều tra. Nếu như cậu thật sự nhận nhầm người, vậy hãy chuẩn bị tâm lý bù đắp cho cô ấy đi.” Sở Trạch nói xong thì tắt máy.Thẩm Hạo Khanh đến Thẩm thị trong trạng thái mệt mỏi. Hắn nằm dài ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435534/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.