Cao Minh Viễn nhìn quanh căn phòng thì không thấy Khiết Băng đâu cả. Hắn nhíu mày, nghĩ cô đã bỏ đi trước khi mình thức dậy rồi.
Nhưng mà khi xuống bếp, hắn phát hiện cô đang cặm cụi chuẩn bị bữa ăn sáng. Cao Minh Viễn đứng dựa vào một góc tủ, chăm chú quan sát Khiết Băng nấu nướng.
“Minh Viễn, anh sang bàn ngồi đợi đi. Tôi sắp nấu xong rồi.”
Khiết Băng xào mì thịt bò, thơm phức. Cô trút ra đĩa, Cao Minh Viễn liền giúp cô bê lại bàn. Sáng nay cô dậy sớm nấu bữa ăn sáng vì muốn cảm ơn người đàn ông kia đã nhiều lần giúp đỡ mình.
“Thật không ngờ em nấu ăn ngon đến vậy.”
“Bây giờ anh mới biết sao? Trước đây có phải luôn xem thường em đúng không?” Hai người bắt đầu thay đổi cách xưng hô.
“Làm gì có chứ! Thôi mau ăn đi.”
Cao Minh Viễn nếm thử một miếng thịt bò, thớ thịt vừa mềm vừa ngọt tan dần trong miệng. Hương vị này quả thật không tồi, hắn gắp liền mấy đũa mì với thịt, ăn một cách ngon lành.
Khiết Băng rót cho hắn một ly nước, do không cẩn thận đã để nước đổ ra bàn, còn tràn lên khắp điện thoại của hắn. Cô vội cầm lên, giãy mạnh cho khô nước.
“Xin lỗi Minh Viễn, điện thoại này làm sao bây giờ?” Khiết Băng cuống quýt cả lên.
“Đừng lo. Để anh đi lấy máy sấy.”
Cao Minh Viễn đứng dậy đi vào trong phòng, đúng lúc này điện thoại hắn có tin nhắn gửi đến. Khiết Băng nhìn vào màn hình sáng rực, vô tình đọc hết dòng tin nhắn kia.
Sống lưng cô lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435533/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.