Chương trước
Chương sau
“ Phó Ngữ Tịch cô đúng là thật giỏi, ” Đường Cảnh Nghiêm nhìn cô nhếch mép đầy khinh bỉ, trong mắt anh cô chưa bao giờ tốt đẹp, cô bẩn, từ giây phút cô bước lên giường anh ngày hôm đó anh đã không có cái nhìn tốt đẹp nào đối với cô.

Ngữ Tịch trơ mắt nhìn anh không hiểu “ Anh có ý gì? ” rốt cuộc anh là đang muốn cái gì nhỉ?

“ Ý gì? còn chẳng phải quá rõ ràng sao cô và anh ta? nhìn thoáng qua cũng biết chỉ có thể là bạn giường ” Đường Cảnh Nghiêm bật cười mỉa mai.

Anh từng bước từng bước tiến lại chỗ cô đang đứng, điếu thuốc trên tay được anh hút được phân nửa, ánh mắt anh nhìn cô chẳng khác nào là quỷ satan.

Cứ anh bước đến cô liền lùi lại theo quán tính, sự sợ hãi dâng lên trong lòng cô, ánh mắt nhìn anh có chút hoảng loạn, Đường Cảnh Nghiêm dụi bỏ điếu thuốc cánh tay vươn ra kéo lấy tay cô một cái.

Một tay siết lấy eo, tay còn lại bóp lấy cằm của cô anh ép sát cô vào thành bồn rửa mặt.

Giọng nói lạnh đến thấu xương “ Phó Ngữ Tịch cô là tự leo lên giường tôi, là món đồ chơi tôi nể tình Ân Lâm mang về, tôi chơi chưa chán thì cô cũng đừng mong có thể bên cạnh anh ta ” cánh tay anh di chuyển vuốt ve lấy cơ thể cô.

“ Cảnh Nghiêm! em không có em với anh ấy là bạn ” Ngữ Tịch cố gắng giải thích cho anh, dù biết anh chưa từng tin cô cũng chưa từng nghe cô giải thích.

“ Tránh xa anh ta một chút ” Đường Cảnh Nghiêm gật gù nắm lấy tay cô kéo đi.

Ngữ Tịch hốt hoảng bước chân loạn choạng đi theo anh, Đường Cảnh Nghiêm ra về bằng cửa sau, từ cửa này có thể đi đến nhà ga xe mà lái xe về nhà. Anh không chút nhẹ nhàng mặc kệ cô có bước theo kịp anh hay không anh vẫn rất thô bạo ném cô vào xe.

Anh hạ ghế xuống, cô ngả người ra phía sau Đường Cảnh Nghiêm ép cô dưới thân mình, cánh tay anh một chút cũng không yên phận mà luồng vào trong cơ thể cô khiến cô hốt hoảng không ít.

Hai tay chống lên người muốn đẩy anh ra “ Đừng! Cảnh Nghiêm em xin anh đừng mà....”.

“ Ghét tôi chạm vào người cô như vậy sao? thích anh ta chạm vào à? ” Đường Cảnh Nghiêm dùng cà vạt túm gọn cả hai tay cô mà buộc giữ ở trên đỉnh đầu.

Anh cúi đầu cắn mút đôi môi đỏ mọng của cô, anh hôn một cách thô bạo, không có sự dịu dàng nào dành cho cô cả, anh xé toạc chiếc váy trên người cô để lộ ra cơ thể xinh đẹp nhưng lại có vô số vết sẹo.

Đột nhiên anh ta mân mê những vết sẹo đó sững người mất một lúc.

Sự hận thù lấy mất đi lý trí của Đường Cảnh Nghiêm, anh lại cho rằng đó những gì cô phải chịu, chính cô làm Ân Lâm của anh tổn thương, cô đáng bị như vậy.

Anh thô bạo thúc mạnh vào bên trong cơ thể cô không một dạo đầu, không một lời báo trước.

Ngữ Tịch bên dưới đau nhói khẽ la lên “ Aaaa ”.

“ Cảnh Nghiêm! Em đau ” Cô không những đau về thân xác, mà trái tim cũng cảm thấy rất đau, rất rất đau.

“ Đau chết cô cũng được, tôi chính là muốn cô đau đến chết đi sống lại ” Anh vừa nói, vừa siết lấy eo cô cúi đầu ngậm lấy đôi gò bông của cô.

Ngữ Tịch đau đến rơi cả nước mắt “ Cảnh Nghiêm! Em đau lắm, thật sự rất đau ” nhìn cô dưới thân anh lúc này chẳng khác nào là đứa trẻ bị đánh đòn khóc lóc cầu xin anh bỏ qua cho.

Nhưng làm gì lọt vào được tai của anh.

“ Ưmm Cảnh....Nghiêm đừng mà ” Ngữ Tịch khẽ muốn thoát khỏi anh.

Nhưng anh lực rất mạnh, ép cô dưới thân ra vào một cách mạnh bạo, không thương hoa cũng chẳng tiếc ngọc gì cả. Anh nhìn cô với vẻ mỉa mai bật cười một cái.

“ Haha! Ngữ Tịch! cô nói tôi nghe, cô thích bị tôi làm hay anh ta làm? ” Anh bóp mạnh cằm của cô ép cô nhìn thẳng vào mắt mình nói.

“ Đừng mà....xin anh....” Ngữ Tịch liên tục lắc đầu, nhìn cô khổ sở vô cùng.

Đường Cảnh Nghiêm không nghe thấy, anh cứ như thế ra vào bên trong cơ thể cô, cứ phóng thích vào trong người cô, đến khi Ngữ Tịch thật sự không còn chút sức lực nào anh mới chịu dừng lại.

Lái xe đưa cô về nhà, anh hình như vẫn chưa toàn ý buông tha, anh bế cô lên phòng của mình, lại tiếp tục đè cô dưới thân mình, dùng cô phát tiết dục vọng của bản thân mình, cả một đêm dài như vậy nước mắt cũng cạn, cổ họng đau rát không chịu được.

Chất dịch trắng từ trong cơ thể cô khiến bụng cô tức lên, cả bụng căn tròn, anh phóng thích vào cô nhiều đến mức cả ga giường cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng sau khi anh thoả mãn liền bỏ đi mặc kệ cô nằm co ro ở trên chiếc giường lớn cuộn người lại, trong lòng tràng đầy uất ức, muốn khóc cũng chẳng thể khóc được nữa, cô không biết thế nào mới vừa lòng anh.

Cô đã thật sự rất cố gắng rồi.

Đường Cảnh Nghiêm lạnh lùng tàn nhẫn là thứ cô nhìn thấy, còn lúc anh ở bên những người phụ nữ khác chưa từng có bộ mặt này, đặc biệt là khi có Ân Lâm.

Ở bên kia Từ Nhất Lan tìm không thấy cô, liên tục gọi, anh gọi mãi, gọi mãi tiếng chuông cứ vang nhưng chẳng ai nhấc máy.

Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, cô rốt cuộc đã đi đâu rồi, anh lái xe chạy đi tìm cô, Từ Nhất Lan vô cùng bất an.

Cho đến khi điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.

[ Em về nhà rồi ]

Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như trút được tảng đá nặng nề xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.