Thật ra cô cảm thấy Uyển Thanh lại rất tốt số, cũng có lúc lại nghĩ nếu Đường Cảnh Nghiêm yêu Ân Lâm thì khi anh dẫn Uyển Thanh về đây như vậy liệu có cảm thấy có lỗi với chị ấy không.
Ngữ Tịch cả đời cô chưa từng được yêu thương, nên bây giờ dù có bị đối xử thế nào cô cũng cảm thấy bản thân đã quen rồi. Chỉ có A Ngữ là bên cạnh cô, nó tức giận vì cô bị ức hiếp.
Cô ở giữa quán cafe một mình, một ly cafe không đường đắng đến mức khiến người ta nhăn mặt khó chịu, một quyển sách tâm lý, nhưng thật lạ cô không cảm thấy vị đắng của cafe, dạo gần đây cũng lại có chút thích cafe rồi.
Từ hôm qua cô đã không gặp mặt anh, hình như anh không về nhà thì Uyển Thanh cũng không về, A Ngữ lại có thể ngủ ngon hơn một chút.
Ánh mắt nhìn qua cánh cửa sổ xuyên thấy một toà nhà nhỏ, khá sang trọng. Trong đó chứa những bức tranh xinh đẹp, lại tràn ngập sức sống.
Từ Nhất Lan đứng nhìn cô một chút, anh khoác bên ngoài là chiếc áo bành tô tối màu, bên trong là áo len cổ lọ cùng với quần tây trắng. Nhìn lại rất điển trai và thanh lịch.
“ Công Chúa Nhỏ Xinh Đẹp! Chúng ta đi thôi ” Ánh mắt dịu dàng của Nhất Lan nhìn cô.
Ngữ Tịch khẽ gật đầu đứng dậy, hôm nay cô không mang theo Ngữ Ngữ. Cô mặc chiếc váy mixi đen, tóc xoã ra phía sau, trông cô vô cùng xinh đẹp, nở nụ cười nhìn Nhất Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-2/2663606/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.