Đối diện ánh mắt quá nhiệt liệt, khiến Chu Oanh rất không thoải mái. Tô Viễn Chi nhẹ nhàng cười nói: “Thấy đến đoan ngọ, thời tiết càng nóng, nhà ta có chỗ ở tại Bắc Sơn, mỗi mùa hạ mẫu thân dẫn bọn ta đến tránh nóng, nếu cô nương cũng không chịu đựng mùa hè nóng bức, ngày mai bảo nương ta mời cô nương đến ở mấy ngày.” Im lặng một lúc lại nói: “Năm nay vẫn là lần đầu, ở lại kinh thành nghỉ hè.” Lời đó chưa hết, Chu Oanh đã hiểu. Là vì tham gia tiệc của Cố phủ mới không đến biệt trang tránh nóng. Mà vì sao năm nay lại đặc biệt muốn ở lại, nhất định phải tham gia tiệc này mới được? Tất nhiên hôm nay quan hệ của hai phủ đã khác, đã sắp làm thông gia, đợi hợp bát tự xong thì sẽ định ngày, ăn hỏi nạp cát đều vào năm nay, nhà trai lấy vợ vào cửa cũng không thể thiếu phải sửa nhà lần nữa... Gò má của Chu Oanh ửng đỏ, lặng lẽ lui thêm một bước. Nhỏ giọng nói: “Ta không sợ nóng.” Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ phủ ửng đỏ nhàn nhạt, tay nhỏ nắm chặt trong tay áo dường như rất không tự nhiên và dè dặt. Vẻ tươi cười của Tô Viễn Chi phơi phới, tiểu thê tử của hắn đáng yêu như vậy. Mấy câu nói đã khiến nàng hốt hoảng, sau này quen thân, còn có nhiều lời thân mật phải nói, đến lúc đó nàng sẽ thẹn thùng thành thế nào? Tô Viễn Chi chỉ nghĩ như vậy đã vô cùng mừng rỡ. Không khí mập mờ tuôn ra giữa hai người, Chu Oanh cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không nhìn thẳng ánh mắt của hắn. Ở cạnh nam tử xa lạ như vậy làm nàng cảm thấy không quen. Nàng cắn môi, nói thật nhỏ: “Tô thế tử đi thong thả, ta, ta không tiễn.” “Đại tỷ tỷ!” Cách đó không xa có một giọng trẻ con ngây thơ truyền đến, Chu Oanh quay đầu sang chỗ khác, thấy Cố Lân vùng khỏi tay ma ma chạy vội tới phía nàng. Ma ma đó thấy quấy rầy hai vị hôn phu phụ này nói chuyện, vội vàng cất giọng nói: “Tiểu thiếu gia, không được, mau trở lại.” Cố Lân nào chịu nghe? Chỉ thấy cậu bé vẫy hai cánh tay nhỏ, vừa gọi “tỷ tỷ”, vừa nhào về phía Chu Oanh. Dáng người nhỏ ôm chân Chu Oanh, dùng mặt trái táo mập mạp cọ váy Chu Oanh: “Đại tỷ tỷ, không phải tỷ lấy bánh ngọt giúp đệ sao? Đệ đợi rất lâu, đói bụng lắm.” Mấy ngày nay Cố Lân ăn uống không tốt, đồ ăn phải vô cùng cẩn thận, sáng sớm Chu Oanh đã hấp bánh sơn tra và canh bách hợp, sợ người khác không biết giữ độ lửa nên tự đi lấy, vừa từ trong nhà đi ra thì bị Quách Chỉ Vi ngăn cản, tiếp đó gặp Tô thế tử này nên kéo dài. Chu Oanh cúi người xuống, hơi ngồi xổm nâng gương mặt của Cố Lân: “Xin lỗi, đại tỷ có chuyện ngăn cản nên giờ đi lấy, cùng đệ đi lấy được không?” Cố Lân gật đầu, nói tiếng “được”, lại ngẩng mặt lên mới phát hiện có người đứng bên cạnh mình, nhìn một cái, chỉ cảm thấy mặt mũi của người nọ dịu dàng, vô cùng thân thiết: “Đại tỷ tỷ, thúc thúc là ai?” Tô Viễn Chi hoang mang trong lòng. Gọi Chu Oanh là tỷ tỷ, lại gọi mình là thúc thúc? Vai vế chênh lệch xa quá. Chu Oanh không sửa xưng hô này, cầm bàn tay mũm mĩm của Cố Lân: “Đây là khách quý mà Tam thúc mời tới hôm nay, chúng ta mau đi nhé?” Cố Lân gật đầu, kéo tay Chu Oanh đi về phía trước. Chu Oanh gật đầu ý bảo: “Tô thế tử, ngài đi thong thả.” Tô Viễn Chi cười cười với nàng, không xa không gần mà ở lại phía sau. Đợi xuống cầu dài, ở lối rẽ trước hoa viên, cảm giác bức bách bỏng rát phía sau Chu Oanh mới biến mất. Quay đầu nhìn, quả nhiên đã không thấy Tô Viễn Chi. Chu Oanh thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé dắt trên tay lập tức phát hiện, ngẩng mặt lên khó hiểu nhìn nàng: “Đại tỷ tỷ làm gì mà đỏ mặt như vậy, có phải thời tiết quá nóng không?” Chu Oanh mím môi: “Đúng rồi, tỷ tỷ sợ nóng nhất.” Trong lòng khẽ buông tiếng thở dài. Tô Viễn Chi quả thật giống như Trần thị nói, khiêm tốn lễ độ, ôn tồn nho nhã, là một nam tử cực tốt. Mà tướng mạo tuấn tú như vậy, nói riêng về dung mạo khí chất, chỉ sợ trong tất cả thế gia công tử ở Tứ Cửu thành cũng phải xếp hàng ở hàng đầu. Chu Oanh rất muốn nói với mình: “Đây đã là kết quả tốt nhất mà ngươi có thể có được. Người xuất chúng như hắn, lại có gia thế như vậy, là con trai trưởng của thừa tướng, sau này gả đến thì ngươi chính là nhất môn tông phụ, là người ai cũng hâm mộ...” Nhưng vẻ không cam chịu trong lòng đó rốt cuộc là gì. Chu Oanh rất muốn cho mình hai bạt tai, tát mình tỉnh. ** Chờ lúc nàng quay lại, bên thủy các đối diện đã bắt đầu ca hát. Được mời là gánh hát Quan gia, danh tiếng của chủ gánh hát trước đây vang khắp kinh thành, tên là Quan Sơn Nguyệt, danh giác hôm nay là đệ tử thân truyền cũng là nghĩa nữ của bà ấy, tên là Quan Lăng Nhi. Sân khấu dựng ở giữa phòng, lúc này đang hát náo nhiệt. Chu Oanh đưa Cố Lân đến bên cạnh Trần thị, Xuân Hi tới ghé vào nói bên tai nàng: “Lão thái thái gọi cô nương vào bên trong nói chuyện.” Chu Oanh nhìn một vòng, quả nhiên không thấy Cố lão phu nhân dưới đài, nàng nhẹ nhàng đi vào trong, vén rèm lên, trong phòng nhỏ bày bốn tấm bình phong vân mẫu, phía sau đặt giường, lão phu nhân ngồi bên trên, Xương Bình hầu phu nhân ngồi cùng bên dưới. Trong phòng chỉ còn thị tỳ gần gũi hầu hạ. Vừa thấy Chu Oanh tới, Xương Bình hầu phu nhân liền cười vẫy tay với nàng. Chu Oanh nhìn lão phu nhân, thấy lão phu nhân gật đầu mới đi tới, mặc Xương Bình hầu phu nhân nắm tay nàng. Thị tỳ bên cạnh đưa một chiếc hộp tới, Xương Bình hầu phu nhân ấn tay Chu Oanh lên trên, nói: “Đứa bé ngoan, bá mẫu vừa thấy con đã thích, lúc sinh thần của con bá mẫu không đến kịp, xem như bá mẫu bù lại tấm lòng nhỏ, con cầm đi.” Chu Oanh chỉ cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng trĩu, đang muốn không nhận thì thấy lão phu nhân ở phía sau lắc đầu với nàng. Đây là ý không cho phép từ chối? Xương Bình hầu phu nhân nói: “Trưởng giả ban cho thì không thể từ chối, bá mẫu gửi một lần, con à, con nhận đi.” Chu Oanh cúi đầu nói cảm ơn, Xương Bình hầu phu nhân lại kéo tay nàng nói: “Vừa nãy con đã gặp Viễn Chi?” “Viễn Chi trẻ tuổi, không thận trọng, nếu có chỗ nào đắc tội con thì con nể mặt bá mẫu, hãy tha thứ cho.” Chu Oanh vội nói: “Không dám ạ...” Xương Bình hầu phu nhân cười nói: “Tương lai chúng ta thường qua lại, bá mẫu mời con đến nhà chơi, con đừng xa lạ, chúng ta không phải người ngoài. Nếu ở bên ngoài có ai không có mắt ức hiếp con, nói với bá mẫu, bá mẫu có cách xử lý bọn họ.” Nói vậy làm Cố lão phu nhân bật cười: “Nhìn xem, che chở con gái hơn cả tổ mẫu ta đây.” Chu Oanh xấu hổ cười một tiếng. Cố lão phu nhân nhìn ra nàng không được tự nhiên, giơ tay bảo nàng đi: “Bên ngoài ca hát, con đi xem đi. Mấy năm qua trong nhà nhàm chán, hiếm khi náo nhiệt một lần.” Chu Oanh hành lễ với hai người rồi đi, cất chiếc hộp trong tay áo, ngồi ở chỗ trống, Quách Chỉ Vi nhìn thấy thì sát lại: “Oanh nương, vừa nãy tỷ nói chuyện với Tô thế tử, đã nói gì rồi?” Chu Oanh chậm rãi nghiêng mặt sang bên cạnh, sâu nhìn Quách Chỉ Vi. Vừa nãy Tô Viễn Chi đi tới, nha đầu này đẩy nàng một cái tự mình bỏ chạy, hại nàng thiếu chút nữa ngã vào lòng Tô Viễn Chi. Lúc Quách Chỉ Vi áy náy với nàng, còn bảo đảm sau này nhất định đứng ở lập trường của nàng cân nhắc vấn đề, hóa ra chính là nghĩ cho nàng như vậy? Chu Oanh cười như không cười: “Muội đoán đi.” Trong phòng, Xương Bình hầu phu nhân lau nước mắt: “Lão thái quân, ta không lừa dối người, ta thấy bất an, từ lúc đại sư nói như vậy, ta đã cả đêm không ngủ được. Khó khăn mong con lớn, phải lấy vợ, lại cứ xảy ra ầm ĩ như vậy, ta sốt ruột.” Cố lão phu nhân vỗ mu bàn tay của bà ấy: “Đây cũng là số mạng, kết hôn là đạo kết vận, kết may mắn, cũng không phải là kết tai họa, nếu có nói như vậy, vẫn cẩn thận là hơn, ta có thể thông cảm cho sự khó xử của Tô phu nhân. Không nói dối ngài, trong lòng ta cũng không nỡ xa nha đầu, có thể giữ lại một năm, ta vui còn không kịp. Ngài đừng có quá lo lắng, đợi quẻ này qua đi, coi như đều suôn sẻ.” Xương Bình hầu phu nhân gật đầu: “May được lão thái quân thông cảm, chẳng qua là không biết chỗ Hầu gia nghĩ sao, lúc về ta bảo phu quân sẽ đến nhà xin lỗi, đàng hoàng nhận lỗi với Hầu gia. Mong rằng lão thái quân nói tốt vài câu với Hầu gia thay chúng tôi, tuyệt đối không phải chúng tôi cố ý muốn làm lỡ cô nương.” Cố lão phu nhân cười nói: “Thế là xa lạ rồi, không tin ai, cũng sẽ không hề không tin phu nhân. Đều là người nhà, đừng nói lời khách sáo như vậy nữa.” Ban đêm, khách khứa đều giải tán, người một nhà đều tụ họp ở Cẩm Hoa Đường. Chu Oanh nâng chiếc hộp đó vào, cẩn thận mở ra trước giường. Lão phu nhân liếc nhìn, mím môi không nói gì. Trần thị cầm lên nhìn, không khỏi líu lưỡi: “Đây là cửa hàng ở đầu đường Vân Thủy, liên tiếp năm gian, đều là vị trí tốt nhất. Thế này còn không đính hôn, Tô gia thật sự là không tiếc.” Lão phu nhân thở dài nói: “Đây là tấm lòng của Tô gia. Quá trình hợp bát tự không thuận lợi lắm, nếu trong năm Bính Thân đi lục lễ với Oanh nha đầu, tiền đồ hoặc sức khỏe của Tô thế tử sẽ có hơi trở ngại. Tô phu nhân cũng nói, nếu chỉ nói tiền đồ thì thôi, Tô gia ngồi ở vị trí này đến hôm nay, lại kết thông gia với chúng ta, đã như tốt càng tốt thêm, vô cùng tốt đẹp, có thể không thèm để ý tiền đồ, nhưng Tô phu nhân lo lắng về mặt sức khỏe. Nhiều năm sinh con ra đều chết yểu, đến ba mươi lăm mới có một đưa con trai, Tô phu nhân sẽ sợ cũng là chuyện đương nhiên.” Cố Trường Quân im lặng nghe, ánh mắt liếc thấy Chu Oanh nhỏ giọng lui ra ngoài, hắn cúi mắt nhìn giấy tờ nhà đất, cười khẩy một tiếng. Tô gia dùng mấy cửa hàng thể hiện lòng thành, đặt chút tiền đặt cọc trước? Xem cô nương của phủ An Bình Hầu hắn là cái gì? Hàng hóa mua bán sao? Cố lão phu nhân nói: “Sớm không biết trong này là cái gì, ta chỉ nghĩ nhiều nhất là các loại trang sức như cây trâm cái kẹp làm tín vật thôi? Không ngờ Tô phu nhân lại lấy năm cửa hàng làm lễ, ngược lại làm cho ta áy náy. Trường Quân, lúc khác con ra mặt, hẹn Xương Bình hầu dùng trà, trả lại vật này được không?” ** Cố Trường Quân lạnh mặt đi ra từ trong nhà, Chu Oanh đang may vá trên giường vội vàng xuống giường cúi người: “Tam thúc.” Cố Trường Quân thản nhiên nhìn nàng. Nàng đã rửa mặt, tháo trang sức, mặc xiêm áo thường ngày còn mới. Cố Trường Quân không khỏi nghĩ đến buổi sáng hắn đi qua hoa viên, từ xa nhìn thấy nàng và Tô Viễn Chi đứng cạnh nhau, nàng trang điểm nhạt, mặt hạnh nhuộm màu hồng nhạt, dưới ánh mặt trời với Tô Viễn Chi thì như một đôi tiên đồng tiên nữ, rất xứng đôi. Làm sao đảo mắt ở bên cạnh hắn thì nhạt nhẽo u sầu như vậy. Cố Trường Quân không dừng bước, đi tới trước cửa bỏ lại một câu: “Ngươi đi theo ta.” Trong Bách Ảnh Đường, Chu Oanh luống cuống đứng ở trước bàn, Cố Trường Quân ngồi ở phía sau, tay cầm một chén canh giải rượu, là Chu Oanh mới hâm nóng giúp hắn. Cố Trường Quân vuốt ve chiếc hộp chạm hoa trong tay, từng đường tỉ mỉ, cho dù là ai cũng chỉ thấy là vật đựng trâm tầm thường, nhưng bên trong có khế thư giá trị ngàn vàng. Quả thật là Tô gia đủ lòng thành, muốn đặt trước Chu Oanh. Cố Trường Quân ném chiếc hộp lên bàn: “Ý của ta, không thể nhận thứ này.” Chu Oanh “vâng” một tiếng, thấy sắc mặt của Cố Trường Quân không tốt, lại nói: “Tất cả dựa vào Tam thúc làm chủ.” Nàng vốn cũng không muốn, nhưng ở bên cạnh Cố Trường Quân không dám tranh cãi, chỉ cắn môi âm thầm uất ức. Cố Trường Quân thấy nàng không dám thở mạnh, không biết tại sao ngọn lửa khó hiểu trong lòng lại nổi lên. Vừa nói vừa cười với người khác, đến chỗ hắn thì thành hũ nút. Cố Trường Quân uống hớp trà: “Nghe nói, mấy ngày nữa đại phòng của Tô gia muốn chọn đồ đoán tương lai cho tôn nhi, lão phu nhân muốn đưa ngươi đi, thường xuyên qua lại với Tô gia.” Thuận tiện, có thể gặp Tô Viễn Chi có tiếng thơm đó. Không chừng hai người còn có thể lén lút ở riêng một lúc, Tô Viễn Chi cũng không phải loại ngang ngược như La Bách Ích, cũng không ngu xuẩn như Ninh Lạc, người này rất hiểu rõ nữ nhân, muốn để Chu Oanh có thiện cảm với hắn có lẽ không khó. Hai người bí mật gặp nhau mấy lần, Tô gia cũng không cần lo lắng không giữ vững tấm lòng của Chu Oanh, dù có trì hoãn đính hôn một hai năm nữa thì chắc hẳn nàng cũng sẵn lòng chờ. Cố Trường Quân không chú ý một cái đã tưởng tượng, hình như đã thấy cảnh sau này Chu Oanh vui vẻ lên kiệu. Chu Oanh không biết vì sao sắc mặt của hắn khó coi như vậy. Nàng đã lập tức nộp vật này cho lão phu nhân, cũng không muốn nuốt riêng không trả, hôn sự của mình cũng đều dựa vào lão phu nhân và Tam thúc làm chủ, không bằng lòng thế nào đi nữa, nàng cũng chưa từng nói chữ “không” với họ. Lão phu nhân nói muốn dẫn nàng đi, sao nàng có thể không đi? Chẳng lẽ nói tầm mắt của mình rất cao, không nhìn trúng Tô thế tử, không muốn thành hôn không muốn qua lại với Tô gia, nàng có tư cách đó sao? Chu Oanh vặn ống tay áo, buồn bã nói: “Vâng, ta biết rồi, Tam thúc yên tâm.” Cố Trường Quân cười giễu cợt: “Ta yên tâm cái gì?” Hắn ngẩng mặt lên, dứt khoát đứng dậy, bóng người rất cao khiến Chu Oanh có thêm cảm giác chèn ép. Chu Oanh cắn môi: “Tam thúc, ta không hiểu người có ý gì.” Nàng có thể nghe ra, giọng điệu lạnh lùng trong lời nói của hắn hình như rất không thích câu trả lời của nàng. Hắn lại đang không vui cái gì? Bọn họ nắm giữ tương lai của nàng, hôn nhân của nàng, đời sau của nàng, nàng cũng không nói một câu, không phát biểu một chút ý kiến, hắn lại đang tức cái gì. Cố Trường Quân từ sau bàn đi tới trước cửa sổ, thấy bên ngoài đã đổ mưa nhỏ từ lúc nào. Bụi cây nhuộm màu xanh biếc đậm, thế giới bị mưa bụi làm mờ, vô tình thêm chút vẻ đẹp nhẹ nhàng mịt mù. Cố Trường Quân không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này. Hắn không nói được mình làm sao, vì sao gọi nàng tới. Lúc nào cần bàn bạc chuyện này với nàng? Hắn không nói lời nào, trong phòng yên lặng đáng sợ. Yên lặng khiến nàng càng khó chịu. Chu Oanh nghĩ lại biểu hiện của Cố Trường Quân khi đối mặt với nàng, nhớ lại tất cả phản ứng của hắn mấy ngày qua. Trong lòng nàng bỗng hiện lên một suy nghĩ. “Tam thúc.” Giọng nữ mềm mỏng phía sau giống như mưa phùn rơi trên lá, như lá đó rơi vào trái tim. Cố Trường Quân không quay đầu lại, nghe nàng chậm rãi nói. “Có phải Tam thúc không muốn ta thành hôn không?” Cố Trường Quân cau mày lại, đợi kịp phản ứng nàng nói cái gì, sống lưng cao ngất của hắn bỗng dưng cứng đờ. Có phải hắn, không muốn nàng thành hôn không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]