🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cảnh sát trên thành phố xuống đem xác Ngọc Ánh đi khám nghiệm tử thi, Nguyễn Lan ôm bụng khóc nức nở, Lôi Tiến dìu bà về nhà.

Người dân thôn Hộ Long ai cũng đau buồn, thôn tôi là nơi hẻo lánh, trẻ em ít được ăn học cao, nhiều trẻ chỉ biết được vài ba chữ cái. Vì lời nguyền con rắn nên tôi mới được ba dẫn lên thành phố, lúc đó, ba thấy trẻ em trên thành phố ai cũng được đi học, tôi nhiều lần đứng ngay cổng trường nhìn vào trong, ba thấy tôi ngưỡng mộ bạn cùng lứa nên đã cố gắng kiếm tiền cho tôi đi học. Tôi cũng có thể gọi là một ngừoi may mắn, anh tôi giờ cũng chỉ biết đọc và viết thôi chứ về những câu hỏi sâu sắc thì anh tôi cũng không biết. Nên khi cô Ngọc Ánh đến, thôn chúng tôi ai cũng yêu quý cô, nhưng lần này cô chết tại thôn, thôn Hộ Long sẽ để lại những ấn tượng xấu, có lẻ sẽ không có cô giáo nào dám đến dạy.

Tôi và anh tôi đến nhà Ngọc Ánh để giúp đỡ dọn dẹp, Nguyễn Lan thấy chúng tôi đến liền bỏ tất cả đồ đạc xuống vào nhà ngồi uống nước, Lôi Tiến thì từ đầu đã ngồi trên ghế đọc sách không thèm dọn dẹp.

“ ê thằng kia, mày thích con tao đúng không?” Nguyễn Lan liếc anh tôi.

Anh tôi cuối đầu không trả lời, xếp từng cái áo của Ngọc Ánh.

mày thích nó thì tao gả nó cho mày! Làm âm hôn, mày cho tao năm mươi triệu đi” Nguyễn Lan bảo

Anh tôi vẫn không trả lời mà đôi mắt đỏ hoe, tôi nhìn anh tôi mà tim tôi đau nhói. Lần đầu tiên anh tôi thích một cô gái, nhưng không ngờ lại ra nông nổi này.

“ bà dòm đứa nghèo như nó mà có tiền, bà đem xác con bé bán cho người giàu làm âm hôn còn tốt hơn” Lôi Tiến nhìn anh tôi với ánh mắt khinh thường.

“Cũng đúng, nhìn nó chưa chắc thuộc hết bản chữ cái, kêu nó bắt mấy con cá thì được” Nguyễn Lan nhếch miệng cười.

Tôi tức giận muốn cãi lại thì anh tôi nắm lấy tay tôi, anh tôi cố gắng kéo tôi không cho tôi cải nhau với họ.

Tôi đành tiếp tục thu xếp, áo dài Ngọc Ánh rất nhiều, đủ màu sắc, nhớ lại từ lúc gặp cô ấy, Ngọc Ánh toàn mặc áo dài.

Tôi dọn sách vào thùng thì Nguyễn Lan lên tiếng

“ sách thì bỏ đi, cho tụi mày học cho biết chữ, quần áo nó thì tụi tao đem lên thành phố bán, lấy ra đi”



anh tôi cầm lấy quyển sách mà Ngọc Ánh mượn anh tôi, từ lúc cô ấy đến anh tôi rất hay mượn sách của cô ấy. Lúc này người trong thôn đến tặng Nguyễn Lan và Lôi Tiến rất nhiều quà, họ điều sợ chuyện của Ngọc Ánh sẽ ảnh hưởng doanh tiếng người trong thôn.

Nguyễn Lan nhận quà cười không thấy tròng mắt, Lôi Tiến thì không ngừng tháo quà. Anh tôi và tôi lặng lẽ đi về, lúc ra về Nguyễn Lan còn kêu chúng tôi đem bỏ dùm sách Ngọc Ánh.

Về đến nhà, tôi lấy một cuốn sách của cô ấy ra, thì rơi ra tấm thẻ giáo viên của cô ấy.

(Huỳnh Ngọc Ánh)

Tôi cũng không để ý lắm, để tấm thẻ trên bàn rồi vào phòng, hôm nay Tuyết Tình không đến, có lẻ thấy tôi từ chối nhiều lần nên đã bỏ cuộc chăn.

Tôi nằm trên giường đọc sách hồi lâu rồi thiếp đi.

Tôi nhìn thấy tôi đag đứng trong một căn phòng, căn phòng rất quen thuộc, tôi nhìn xung quanh thì thấy cuốn sách tôi đang đọc đặt ngay trên bàn. Tôi mới nhận ra, đây là phòng của cô Ngọc Ánh.

Tôi đưa tay muốn lấy quyển sách, nhưng tay tôi đầy vết thương, và tôi cảm thấy rất đau, phần dứoi cơ thể tôi đau rát, tôi nhìn xuống phần đùi, máu, máu đang chảy xuống đùi và chảy dài xuống đất. Chuyện gì thế này? Không lẻ kinh nguyệt tôi tới mà không biết.

Không đúng, đây không phải tôi.

‘chưa đủ, chưa đã” tiếng một thanh niên từ phía sau ôm lấy tôi.

Tôi vô cùng hoảng sợ, hắn bóp chặt miệng tôi, tay hắn đang dùng hết sức uốn nắn cơ thể tôi, rất đau, hắn tàn bạo cắn vào tai tôi rồi quăng thẳng tôi xuống giường. Tôi rất sợ, cả cơ thể lùi sát vào góc giường không ngừng cầu xin.

‘đừng mà, đừng mà” tôi chấp tay quỳ lạy

hắn lao tới như một con dã thú, đè lên ngừoi tôi, tôi hoàn toàn không cử động được.



Tôi giật mình tỉnh lại, thì thấy linh khí rồng bay vào cơ thể tôi, lúc nãy, tôi đã gặp nguy hiểm ư? Tôi ngồi dậy nhìn về hướng linh khí rồng bay về, Tuyết Tình lập tức biến thành làn khói trắng bay mất.

Cô ấy lúc này muốn giết tôi, không lẽ giấc mơ lúc nãy là hình ảnh trước lúc chết của cô ấy? Không đúng, đó là căn phòng của Ngọc Ánh.

Tiếng xe cảnh sát vọng tới, tôi nhìn đồng hồ là ba giờ sáng, tôi thay quần áo ra cửa thì thấy anh tôi cũng chạy ra ngoài, hai anh em tôi nhìn thấy xe cảnh sát đậu ngay cửa nhà Ngọc Ánh. Hàng xóm vay quanh rất đông, anh tôi chen mãi không vào được, đành đẩy tôi vào người gần nhất. Cô ấy quanh qua gương mặt tức giận, nhưng thấy tôi liền tươi cười

“ à, vợ Long Vương ! Vợ Long Vương muốn xem thì cứ vào” sau đó cô ấy khều người phía trước, họ thấy tôi liền nhường ra một lối đi.

Tôi và anh đứng ở hàng đầu nhìn qua cửa sổ, thấy Lôi Tiến ôm chặt Nguyễn Lan, cả hai người run bần bật không biết nói gì với cảnh sát.

Hồi sau, cảnh sát chuẩn bị ra về, khi đi đến xe thì bà Nguyễn Lan trong nhà chạy ra

“ tôi nói thật, Ngọc Ánh trở về, tại sao không tin tôiiiii” Nguyễn Lan kích động hét lên.

"chúng tôi biết bà mất con rất đau lòng, mong bà đừng quá đau buồn” cảnh sát nói

“ nó về, tôi còn lấy kéo đâm vào người nó, nó có về, sao không tin tôiiiii” Nguyễn Lan kích động hét không ngừng

‘ring, ring” điện thoại một cảnh sát reo lên.

“ bà nói cô ấy về, nhưng xác con gái bà vẫn còn trên thành phố, bà nên bình tĩnh lại! Trên đời này không có tâm linh đâu, xin hãy tin vào khoa học và đừng quá đau buồn” cảnh sát vẫn cố gắng khuyên bà.

Nguyễn Lan tức đến bật khóc, cảnh sát cúp máy sau đó quay qua nói với đồng nghiệp.

mới nhận được thông báo, xác Huỳnh Ngọc Ánh đã biến mất”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.